Đã có người từng nói: một khi đã cưỡi lên lưng hổ thì khó mà xuống lắm!

Sở Tranh cũng không ngoại lệ!

Cô bị anh dày vò cả đêm, vắt kiệt sức lực, toàn thân mềm nhũn như nước, hai mắt sụp xuống không vén lên nổi.

Qua ngày hôm sau, cô thức dậy khá trễ, cảm thấy lưng và eo như sắp gãy, phần dưới hơi ran rát, thở thôi cũng đủ mệt rồi.

“Tỉnh rồi à?” Thanh âm quen thuộc vang lên từ trên đỉnh đầu cô.

Sở Tranh nghi hoặc nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn, Cố Mặc Thâm đang nhắm nghiền hai mắt, dựa đầu trên mại giường, vòng tay vẫn còn đang ôm chặt lấy cô, hơi thở đều đều bình ổn.

Chết tiệt! Cô bị anh hành tới mức thể xác muốn lìa khỏi hồn như thế này, còn anh thì vẫn an nhiên thế kia sao?

Suy nghĩ đó khiến Sở Tranh nhất thời tức giận, hung hăng lao tới cắn mạnh lên bả vai anh, vết cắn để lại dấu răng khá sâu, hơi rớm máu.

Cơn đau truyền tới khiến Cố Mặc Thâm nhăn mặt tỉnh giấc, anh nhìn cô bằng ánh mắt lấp lửng: “Em định mưu sát chồng à?”

“Đồ khốn…” Vẻ mặt Sở Tranh tối đen lại, mày nhíu thành một nhúm: “Ai là vợ anh chứ?”

“Này… em định chơi xong xách quần bỏ chạy đó à?” Cố Mặc Thâm cố ý kéo Sở Tranh sát trong lồng ngực mình: “Hồi tối em còn gọi chồng ngọt lắm đó…”

“Không biết xấu hổ…” Mặc dù tối qua Sở Tranh say thật, nhưng không tới mức chẳng biết gì, vẫn có thể mang máng nhớ được những chuyện đã xảy ra. Đúng là cô mơ hồ bị anh dụ dỗ nên mở miệng gọi “chồng” thật.

“Bây giờ em mới biết hả? Muộn rồi…” Cố Mặc Thâm nhanh như cắt liền xoay người đè lên cô: “Hay là… thêm lần nữa…”

“Không… không… nếu còn tiếp tục thì em sẽ thật sự không xuống được giường mất…” Sở Tranh có chút ngại ngùng nên giọng nói rất nhỏ.

“Vậy em có còn dám tới bar gọi “trai bao” nữa không hả?” Ánh mắt Cố Mặc Thâm hung hăng như lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào đôi con ngươi Sở Tranh, khiến cô bất giác cảm thấy cay cay mắt. Bàn tay anh không yên phận nhẹ nhàng nắm lấy chiếc eo mỏng xinh của cô, lấm lướt xuống cặp đùi thon dài, nhẹ nhàng luồn lách vào nơi tư lự yếu mềm nhất trên cơ thể cô, khiến cả người cô bất giác rùng mình một cái.

Nuốt khan nước bọt xuống, cô liên tục lắc đầu như bằm tỏi: “Không dám… không dám nữa…!”

“Nếu còn có lần sau thì em chắc chắn phải nằm trên giường ít nhất một tháng…” Ánh mắt anh vẫn rất kiên định, giọng nói tuy không cao nhưng khi tới tai Sở Tranh tựa như sét đánh.

Quả thực anh có khả năng đó…

Chỉ mới một đêm triền miên đã khiến cô chật vật tới mức này, còn anh vẫn tỉnh táo và hung hăng lắm!

Đúng là người ta nói chớ có sai tí nào, tinh lực của đàn ông sắp ba mươi tựa như sóng biển ngoài khơi, mạnh mẽ và dữ dội biết mấy.

Thực ra, anh chỉ là hù doạ cô vậy thôi, chứ trông sắc mặt nhớt nhạt vì bị dày vò suốt đêm của cô cũng đủ khiến anh đau lòng lắm rồi!

Chầm chậm chống tay bò trên người cô, anh khẽ khàng vuốt ve gò má mềm mại hơi kém sắc của cô, mỉm cười nhẹ: “Ngủ thêm lát nữa đi, anh xuống chuẩn bị bữa sáng, lúc nào xong anh sẽ gọi.”

Sở Tranh mỉm cười gật đầu, trong đáy mắt hiện lên tia vui mừng xen lẫn hạnh phúc.

Trước kia, là cô luôn chu đáo chuẩn bị bữa sáng cho anh, bây giờ tới lượt anh thể hiện rồi.

Có đôi lúc, hạnh phúc không phải là thứ gì đó xa xôi, nó thực ra rất bình dị và gần gũi, gần tới mức khiến nhiều người dễ bị lãng quên. Bởi vì con người ta rất hay bỏ gần chọn xa, thường sẽ không quan tâm đến những người xung quanh mình, mà lựa chọn bỏ mặc nó, tới lúc sắp rời xa hoặc mất đi mới biết trân trọng.

Thực ra, trên đời này không phải bất cứ ai cũng có được cơ hội lần hai, bởi vì anh đã may mắn được cô chọn thêm lần nữa, nên lần này anh nhất định sẽ trân trọng và yêu thương cô, bù đắp cho cả những tiếc nuối của lúc trước nữa.

Đứng trước cửa, anh lẳng lặng ngoảnh đầu lại nhìn cô gái mình yêu đang nằm im trên giường, trái tim lỗi hẳn một nhịp, khoé môi bất giác mỉm cười, qua mấy giây, anh mới đóng cửa đi xuống lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play