Doãn Đình có chút ngây ngốc, nếu nói là cô không hiểu, phải chăng quý ngài Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút sẽ tiếp tục giảng dạy cho cô? Cô không có hứng thú muốn nghe. Nhưng nếu nói mình đã hiểu, vậy thì quá giả dối rồi, lương tâm cô sẽ không cho phép. Đôi bên cùng có lợi, tiếp tục hợp tác? Anh đang nói vấn đề yêu đương đó sao? Doãn Đình chớp mắt, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Cừu Chính Khanh đang nhìn mình, đột nhiên nói: “À, hay là chúng ta cược với nhau đi, em đoán May nhất định sẽ hẹn anh.”

Cừu Chính Khanh thật sự không vui, nói với cô một đằng, cô lại chỉ một nẻo. Quả nhiên là ông Thần Vô Tâm vẫn đang ôm chặt lấy cô.

“Không cược với cô.”

Doãn Đình lại rất tò mò: “Vậy... anh cảm thấy May và Zoe, người nào được hơn?”

Người nào được hơn? Hai người này làm có thể so sánh được.

Doãn Đình lại nói: “Đúng rồi, chưa hỏi anh, Zoe đã là bạn gái của anh chưa? Nếu anh và chị ấy đang yêu nhau rồi thì không được bắt cá hai tay đó.”

“Cô nghĩ nhiều rồi.” Cừu Chính Khanh rất muốn cốc đầu cô một cái giống như Doãn Thực đã làm. “Zoe vẫn chưa phải là bạn gái của tôi, còn cô Thẩm cũng không có ý định theo đuổi tôi.”

“Em đã bảo là sợi chỉ đỏ linh lắm mà, anh xem, bây giờ anh gặp vận đào hoa rồi.” Doãn Đình mặc kệ câu nói của anh, mặt đầy kích động, tiếc là Cừu Chính Khanh không có phản ứng gì.

“Được rồi.” Doãn Đình quyết định đổi cách nói: “Bây giờ đơn đặt hàng của anh có rất nhiều người dòm ngó đấy.”

Lần này thì Cừu Chính Khanh đã có phản ứng. Anh nhướng mày, đáp lại: “Tôi sẽ xem xét điều kiện các bên thật cẩn thận. Cảm ơn cô.” Nói xong anh lại không nhịn được cười. Cụm từ “đơn đặt hàng” này để cô nói sao mà buồn cười đến thế.

Doãn Đình nhăn mặt, có chỗ nào buồn cười vậy, nhìn anh đâu giống như vì có nhiều người theo đuổi mà cười. Nhưng cũng phải nói lại, sao sợi chỉ đỏ đến tay người khác thì phát huy hết công lực, còn ở chỗ cô thì không có chút linh nghiệm gì? Không sao, có trắc trở cho thấy sau này hạnh phúc càng lớn. Đừng nhụt chí!

Mấy ngày sau, hành động của Thẩm Giai Kỳ đã chứng minh rằng trực giác con gái và đôi mắt có thể phát hiện tình yêu của Doãn Đình cũng có vài phần chuẩn xác.

Đầu tiên là hai ngày sau buổi tiệc, hôm đó là thứ Bảy. Cừu Chính Khanh như thường lệ ngồi trong phòng sách nhà mình xem tài liệu. Đột nhiên máy tính báo có email đến, sau khi xem xong đoạn tài liệu đang cầm trên tay anh mới mở ra xem, tên người gửi là MayShen.

Thẩm Giai Kỳ?

Cừu Chính Khanh mở mail ra đọc, quả nhiên là Thẩm Giai Kỳ. Trong mail cô cảm ơn Cừu Chính Khanh đã nể mặt đến tham dự buổi tiệc, rồi nói rằng trò chuyện với anh rất thoải mái, hy vọng hai người có thể làm bạn với nhau. Trong mail để lại tài khoản mạng xã hội của cô, hy vọng Cừu Chính Khanh kết bạn với cô.

Cừu Chính Khanh lập tức kết bạn. Thói quen của anh là có việc thì phải lập tức xử lí, nếu không thì quá nhiều việc dồn lại rất dễ bị sót. Sau khi kết bạn xong anh tiếp tục xem tài liệu. Không bao lâu sau đã có thông báo.

Cừu Chính Khanh xem thêm một đoạn nữa mới ngẩng đầu nhìn màn hình máy tính. Thẩm Giai Kỳ nhắn qua: “Anh đang ở đó sao?”

“Đúng vậy.” Cừu Chính Khanh trả lời.

“Làm việc?”

“Đúng vậy.”

“Rất yêu nghề.”

“Đúng vậy.” Cừu Chính Khanh cười thật thà.

Sau đó Thẩm Giai Kỳ gửi qua một tràng “ha ha ha ha ha ha ha”, tiếp theo là: “Anh thật là vui tính.”

Cừu Chính Khanh sầm mặt, anh lại không hiểu, có chỗ nào buồn cười sao? Anh thật sự đang làm việc, anh đúng là rất yêu nghề. Những câu nói này không phải cô ấy nói sao? Cô nói rồi anh trả lời. Vui chỗ nào? Cừu Chính Khanh không biết nên trả lời thế nào, tạm thời không thèm để ý đến vậy.

Nhưng Thẩm Giai Kỳ lại nhắn một câu: “Khi người khác khen anh, anh nên khiêm tốn một chút chứ.”

Câu này Cừu Chính Khanh thấy mình có thể trả lời được, anh muốn nói “nhưng cô khen đâu có sai”, nhưng nghĩ lại nói như vậy có phải không khiêm tốn rồi không? Thế là anh sửa lại: “Được”,

Thẩm Giai Kỳ lại gửi đến một tràng “ha ha ha ha ha ha ha.”

Cừu Chính Khanh nhíu mày, rốt cuộc thì cô đang “ha” cái gì vậy? Cuộc đối thoại này phải tiếp tục kiểu nào đây?

“Được.” Thẩm Giai Kỳ gõ lại một chữ.

Cừu Chính Khanh vẫn không hiểu nổi, cô ấy “được” cái gì? Anh đợi, quả nhiên sau đó Thẩm Giai Kỳ lại nhắn: “Nói chuyện với anh đúng là rất vui.”

Cừu Chính Khanh tự nhủ được thôi, ít nhất trong hai người họ cũng có một người vui. Anh trả lời: “Cảm ơn.” Người ta dù sao cũng khen anh có óc hài hước, anh cũng nói tiếng cảm ơn.

Lần này Thẩm Giai Kỳ không cho anh một tràng “ha ha ha” nữa, cô cho anh một biểu tượng mặt cười thật lớn. Cừu Chính Khanh không muốn để ý nữa, anh còn có tài liệu phải xem, với lại anh không biết cô gái này thật ra đang muốn nói cái gì.

Cũng may Thẩm Giai Kỳ là người biết chừng mực. Cô hỏi: “Có phải anh đang bận không?”

“Tôi đang xem tài liệu.” Cừu Chính Khanh nhắn xong câu này ngừng một lúc, định câu tiếp theo sẽ nói với cô là “hôm khác có thời gian chúng ta nói chuyện tiếp.”

Nhưng tốc độ đánh máy của Thẩm Giai Kỳ nhanh hơn anh nhiều, cô nói: “Chú Tần thật là may mắn, có thể mời được một nhân tài vừa giỏi vừa chăm chỉ như anh. Tôi không làm phiền anh nữa, sau này có thời gian nói tiếp.”

Cừu Chính Khanh xóa đi mấy chữ mình vừa gõ xong, gõ lại câu khác “Được, tạm biệt.”

Vừa gửi đi lập tức được Thẩm Giai Kỳ đáp lại bằng một cái mặt cười và hai chữ “tạm biệt.”

Cừu Chính Khanh thở phào một hơi, cuối cùng cũng được yên tĩnh làm việc rồi. Anh tập trung tinh thần tiếp tục duyệt tài liệu, sau khi làm xong đột nhiên nhớ ra, Doãn Đình cũng rất thích “ha ha ha ha ha”, thật không hiểu nổi đám con gái, có gì đáng mà “ha”?

Ngày hôm đó không còn chuyện gì xảy ra nữa. Buổi tối Cừu Chính Khanh đến phòng tập thể hình, sau đó trở về và đi ngủ sớm. Cuộc sống của anh rất có quy củ, một tuần đi tập hai lần, đi siêu thị mua thức ăn một lần, làm việc bảy ngày. Bao nhiêu năm qua ngày nào cũng thế.

Hôm sau, Chủ nhật, là ngày Cừu Chính Khanh đến siêu thị mua thức ăn.

Đẩy xe dạo quanh siêu thị, hiệu suất mua sắm của Cừu Chính Khanh rất cao. Anh lập sẵn danh sách những thứ cần mua, sau đó đi thẳng đến quầy hàng. Chợ xa hơn siêu thị, anh thì ít khi nấu ăn ở nhà, chỉ có một mình nấu cơm cũng phiền cho nên anh cũng ít đi chợ, thường thì toàn vào siêu thị. Thứ cuối cùng cần mua là trái cây. Anh chọn ít táo, lê và nho, đang chuẩn bị đi thì thấy bưởi. Anh do dự một chút, mùi vị ngon lành trong trí nhớ khiến anh quyết định mua một quả.

Về đến nhà, anh mang bánh chẻo vừa mua trong siêu thị đi nấu, xem như xong bữa tối. Sau đó anh nhìn chằm chằm quả bưởi kia, vừa ăn bưởi vừa xem ti vi có vẻ là một lựa chọn rất tốt.

Cứ làm như vậy đi!

Vừa xem ti vi vừa từ tốn gọt vỏ bưởi, từng chút từng chút lột sạch lớp cùi màu trắng, tuy hơi mất thời gian nhưng cũng rất thoải mái. Bây giờ anh mới phát hiện thì ra gọt bưởi là một hoạt động giải tỏa áp lực rất tốt. Cuối cùng cũng gọt xong, anh vui vẻ tách từng múi rồi xếp ngay ngắn, cảm giác rất hài lòng. Quả bưởi này không lớn như quả Doãn Đình cho, nhưng anh đã có bài học lớn, không thể ăn quá nhiều một lúc, Thế là Cừu Chính Khanh trịnh trọng cất một nửa vào tủ lạnh.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, anh háo hức trở lại trước bàn, nhìn những múi bưởi được xếp ngay ngắn rồi lột một múi, cắn một miếng thật lớn.

Mặt anh lập tức hóa đá, hàm răng đang gào thét vì sao lại đối xử với nó như vậy!

Mùi vị này chỉ có một chữ để hình dung: CHUA!

Cực kỳ chua!

Cừu Chính Khanh vẫn cố nuốt xuống.

Mẹ kiếp! Anh chửi thầm trong bụng, vừa chửi vừa nuốt. Đều là bưởi như nhau, sao lại có thể khác biệt lớn đến thế.

Khó khăn lắm mới ăn hết một múi. Anh hoàn toàn mất sạch hứng thú, trừng mắt nhìn những múi còn lại đang xếp ngay ngắn làm người khác đau đầu. Càng đau đầu hơn nữa là anh xuất thân nghèo khó, không lãng phí lương thực là nguyên tắc sống của anh.

Tuy quả bưởi ngang ngược đáng ghét này không tính là lương thực, nhưng anh cũng không thể lãng phí.

Cừu Chính Khanh cắn răng ăn thêm một múi, ăn xong thì trong lòng cũng thấy chua. Anh chịu không nổi nữa, ném hết số còn lại vào tủ lạnh, mắt không thấy thì tâm không phiền, thật muốn gọi điện cho Doãn Đình bảo cô qua đây ăn bưởi. Nếu không phải cô dùng quả bưởi ngon dụ dỗ anh thì anh cũng không mắc bẫy của quả bưởi xấu này. Vốn cả đời này đâu có tính mua bưởi về ăn, tất cả đều tại cô ấy.

Tuy nhiên việc ấu trĩ như vậy Cừu Chính Khanh cũng chỉ nghĩ trong đầu thôi, không thể làm thật được.

Buổi tối đi ngủ anh cảm thấy mình đang mang một trái tim chua lét lên giường, trong đầu thì tính toán, mỗi ngày cố gắng ăn hai múi, vậy một quả bưởi phải ăn mấy ngày đây? Ăn bao nhiêu ngày thì phải chịu tội bấy nhiêu ngày. Trong nhà chỉ có một mình thật không hay, thiếu một người thích ăn bưởi rồi.

Thứ hai, đi làm. Thường thì đây là ngày Cừu Chính Khanh rất vui vẻ, nhưng hôm nay lại khác.

Một đồng nghiệp vác ba quả bưởi đến công ty, còn nói là mang từ dưới quê lên, hứng chí bừng bừng chia cho mỗi người hai múi. Tầng này có nhiều người làm việc, tất nhiên không phải ai cũng được chia phần. Nhưng xui xẻo thay Cừu Chính Khanh lại là người giữ chức vụ cao nhất ở đây, nhờ vậy mà anh được chia những ba múi.

Cừu Chính Khanh sau khi lịch sự mỉm cười và cảm ơn vị đồng nghiệp kia thì ngồi trong phòng làm việc nhìn chằm chằm ba múi bưởi. Lúc này trong lòng anh chợt nảy ra một suy nghĩ, tại sao anh lại thấy đem những múi bưởi được gọt sạch sẽ đến công ty mời đồng nghiệp là một việc mất mặt? Nếu biết trước thì anh cứ ném hết mặt mũi qua một bên, mang theo mấy múi bưởi kia đi làm. Bây giờ có thể len lén trộn chúng trong đống bưởi kia mà cho người khác ăn rồi!

Thần không biết, quỷ không hay, toàn thân khoan khoái.

Đáng tiếc, chúng vẫn ngoan ngoãn nằm trong tủ lạnh nhà anh, anh còn phải nghĩ cách giải quyết ba múi này.

Trên đường đi đến phòng trà, nhân lúc không có ai chú ý, anh để mấy múi bưởi lên bàn một đồng nghiệp nọ, đúng lúc người ấy không có ở đó, không ai biết là ai đã làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play