Hôm đó là thứ Sáu, tập đoàn Hoa Phú mở tiệc khai trương công ty mới, Cừu Chính Khanh đại diện cho Vĩnh Khải đến tham dự. Cũng giống những lần tham dự trước kia, vào cửa báo danh, tặng quà, nghe phát biểu, vỗ tay, uống rượu, trò chuyện với vài người bạn quen biết trên thương trường, giới thiệu bạn bè với nhau, trao đổi danh thiếp, bàn về nghiệp vụ, bàn về ngành nghề, bàn về kinh tế, bàn cách quản lí...
Không có gì thay đổi, anh ứng phó rất tự nhiên.
Nhưng buổi tiệc xã giao này có chút khác biệt. Đại diện của Hoa Phú đột nhiên đi qua, giới thiệu Phó tổng của Hoa Phú với bọn họ, một cô gái trẻ, khi cười trông rất ngọt ngào.
“Xin chào, tôi là Thẩm Giai Kỳ.” Cô gái kia nhiệt tình thoải mái nói.
Đại diện của Hoa Phú rất cẩn thận và cung kính, cô gái kia lại mang họ Thẩm, Cừu Chính Khanh đã biết người này là ai rồi. Thẩm Phú Hoa, ông chủ của Hoa Phú, có một cô con gái, nghe nói tuổi trẻ nhiệt huyết, hai mươi sáu tuổi, có chút giống với Tần Vũ Phi. Chẳng phải chính là người trước mặt anh sao?
“Xin chào.” Cừu Chính Khanh lịch sự đáp lại, “Tôi là Cừu Chính Khanh ở Vĩnh Khải.”
“Tôi biết.” Thẩm Giai Kỳ cười nói: “Nghe danh đã lâu.” Hai người trao đổi danh thiếp với nhau, Cừu Chính Khanh cũng cười với cô: “Thẩm tổng khách sáo quá rồi.”
“Lời tôi nói là thật đó.” Thẩm Giai Kỳ nói vài câu xã giao, Cừu Chính Khanh lịch sự lắng nghe, sau đó thuận tay lấy một ly rượu từ trên khay của người phục vụ vừa đi qua đưa cho cô.
Thẩm Giai Kỳ nhận lấy và nói lời cảm ơn. Cô nhìn đại diện của Hoa Phú một cái, anh ta vội nói với Cừu Chính Khanh rằng mình phải đi tiếp đãi người khác, mời anh cứ tự nhiên. Sau khi vị đại diện kia đi thì Thẩm Giai Kỳ và Cừu Chính Khanh bắt đầu trò chuyện. Cô bày tỏ sự ngưỡng mộ và chúc mừng cho Vĩnh Khải vừa giành được vài hợp đồng lớn, còn nhận xét vị trí quan trọng của Cừu Chính Khanh trong việc này.
Cừu Chính Khanh cười: “Thẩm tổng quá khen rồi. Hiểu biết của Thẩm tổng về Vĩnh Khải xem ra không ít.”
“Đúng vậy. Chúng tôi từng tìm hiểu rất kỹ về Vĩnh Khải. Bố tôi thường nói, việc thông minh nhất chú Tần đã làm trong mấy năm nay chính là mời được anh đến Vĩnh khải. À, cũng gần bốn năm rồi nhỉ?”
“Đúng vậy.” Cừu Chính Khanh không thay đổi nét mặt. “Tin tức của Thẩm tổng đúng thật nhạy bén.”
Thẩm Giai Kỳ cười: “ Đúng là rất nhạy bén, tôi còn biết Thắng Kỳ và Anh Lợi muốn lôi kéo anh qua đó đều không thành công.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, mỉm cười hỏi: “Không biết Cừu tổng suy nghĩ như thế nào?”
“Cũng không có suy nghĩ gì, chỉ là không có lí do để rời khỏi Vĩnh Khải thôi.”
Thẩm Giai Kỳ nghiêng đầu, có chút khiêu khích: “Lương cao, chức cao hay là cảm giác thành tựu?”
“Tất cả mọi thứ đều không tệ, tôi rất hài lòng.” Cừu Chính Khanh lãnh đạm nói.
Thẩm Giai Kỳ lại cười, nhanh gọn nói: “Xem ra Cừu tổng là người thẳng thắn, vậy tôi cũng không nói vòng vo. Anh cũng biết Hoa Phú không hề thua kém Vĩnh Khải. Những gì Vĩnh Khải có thể cho anh, Hoa Phú cũng có thể, điều kiện có thể còn cao hơn Vĩnh Khải. Bài phát biểu của bố tôi lúc nãy anh cũng nghe rồi, tầm nhìn của Hoa Phú không ngắn, mục tiêu cũng rất lớn, có không gian cho Cừu tổng trổ tài. Hoa Phú chúng tôi cần người tài, điều kiện có thể bàn bạc.”
Cừu Chính Khanh cũng cười, “Cảm ơn đã xem trọng tôi.”
“Cừu tổng chắc đã quen với những lời khen ngợi rồi, tôi biết có rất nhiều công ty thèm muốn miếng thịt béo bở là anh. Hoa Phú chúng tôi cũng tỏ rõ thái độ, nếu Cừu tổng suy nghĩ xong, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh anh.”
“Cảm ơn.” Cừu Chính Khanh trực tiếp từ chối: “Nhưng trước mắt tôi không hề có ý định rời khỏi Vĩnh Khải.”
“Việc này tôi có thể hiểu được.” Thẩm Giai Kỳ thoải mái đáp, sau đó lại cười: “Được rồi, nhiệm vụ bố tôi giao đã hoàn thành. Loại chuyện lôi kéo này nếu anh không muốn thì người có tuổi như ông ra mặt sẽ mất thể diện lắm, thế nên đành để tiểu bối đến thăm dò làm quen trước. Tương lai còn dài mà.”
Đúng là rất thẳng thắn, Cừu Chính Khanh chỉ có thể nói: “Vô cùng cảm kích.”
“Vậy tiếp theo là mong muốn của chính tôi.” Thẩm Giai Kỳ đưa tay làm động tác mời, “Không biết Cừu tổng có nể mặt nhảy với tôi một điệu không?”
Cừu Chính Khanh đặt chiếc ly trong tay mình qua một bên, “Mong Thẩm tổng không chê, khả năng khiêu vũ của tôi khá vụng về.”
Thẩm Giai Kỳ cười vang, cũng để ly qua một bên, sau đó đặt tay vào tay của Cừu Chính Khanh, hai người cùng bước ra sàn nhảy.
Cừu Chính Khanh nói mình không giỏi khiêu vũ hoàn toàn không phải do anh khiêm tốn, anh thật sự không giỏi khoản này. Sau khi đi làm, để ứng phó những trường hợp như vậy anh đã cố học một khóa khiêu vũ xã giao, nhưng vốn không có năng khiếu, lại thêm tính cách nghiêm túc, không thích chơi, ít luyện tập, thế nên anh chỉ biết nhảy nhót linh tinh mà thôi.
Bây giờ anh đang đỡ lấy eo Thẩm Giai Kỳ, nắm lấy tay cô, nghiêm túc nhảy theo từng bước một. Thẩm Giai Kỳ nhìn anh không nhịn được cười: “Cừu tổng là bạn nhảy nghiêm túc nhất tôi từng gặp đó.”
“Kỹ thuật không tốt, chỉ có thể nghiêm túc một chút để tỏ thành ý. Khi bạn nhảy có chê thì cũng có lí do để giải thích rằng ‘tôi rất nghiêm túc, đã cố hết sức mình rồi’.”
Thẩm Giai Kỳ bật cười: “Cừu tổng thật là vui tính.”
Cừu Chính Khanh nhíu mày. Vui tính sao? Anh đang nói thật lòng mà. Vui chỗ nào? Trong đầu chợt hiện lên câu nói của Doãn Đình trong tin nhắn, ừm, vậy lúc nãy chắc là anh lại bị vị Thần Hài Hước kia ôm một cái rồi.
Cừu Chính Khanh vừa nghĩ như thế thì một dáng người quen thuộc lọt vào tầm mắt anh.
Doãn Đình.
Cừu Chính Khanh giật mình, ngỡ đâu mình bị ảo giác, nếu không thì sao mà vừa nghĩ đến cô là cô xuất hiện ngay. Cái giật mình này làm cho Cừu Chính Khanh bước lạc mất một nhịp, đạp trúng chân Thẩm Giai Kỳ.
Cừu Chính Khanh vội vàng xin lỗi, Thẩm Giai Kỳ chớp chớp mắt: “Được rồi, tôi không khen anh nữa được chưa? Đừng đạp tôi mà.”
Cừu Chính Khanh bị cô chọc cười, lại xin lỗi, nói bản thân thật sự nhảy không giỏi. Hai người tiếp tục khiêu vũ đến khi hết nhạc mới rời khỏi sàn nhảy. Có một người quen gọi Cừu Chính Khanh, Cừu Chính Khanh chào Thẩm Giai Kỳ một tiếng rồi đi đến chỗ người kia.
Người này gọi Cừu Chính Khanh qua là muốn hỏi vấn đề liên quan đến một dự án, Cừu Chính Khanh nói qua một chút cho đối phương, đồng thời giới thiệu thêm hai người bạn. Người kia rất vui mừng, nói lời cảm ơn rồi cùng bạn mình đi tìm người bạn khác. Cừu Chính Khanh lại thấy chán, nhìn ngó xung quanh, không thấy Doãn Đình đâu cả. Anh không khỏi hoài nghi chính mình có phải bị ảo giác hay không. Những buổi tiệc xã giao này chắc là Doãn Đình không tham gia đâu nhỉ?
Cừu Chính Khanh đến quầy lấy chút đồ ăn. Gắp một miếng bít tết nhỏ bỏ vào miệng, sau lưng anh đột nhiên có một giọng nói: “Em đã bảo là sợi chỉ đỏ ấy linh lắm mà!”
Cừu Chính Khanh bị hù suýt chút nữa phun luôn miếng thịt ra, cái đĩa trên tay cũng cầm không chắc. Anh quay đầu lại nhìn, đúng là Doãn Đình.
Cừu Chính Khanh cố gắng nhai, rồi khó khăn nuốt miếng thịt kia xuống. Doãn Đình chu đáo đưa cho anh một ly nước. Cừu Chính Khanh uống một ngụm lớn, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
“Sao cô lại đến đây?” Anh hỏi cô.
“Anh ăn bít tết sao? Cái này không ngon đâu. Em thử rồi, nhiều gân, khó nuốt chết đi được. Món mực nướng này ăn cũng được, còn cả sườn heo chiên nữa. Đùi dê nướng tỏi cũng không ngon. Salad thì ngon cực, anh có thể ăn thử.” Doãn Đình không để ý đến câu hỏi của anh, ngược lại rất nhiệt tình giới thiệu món ăn cho anh.
Cừu Chính Khanh nhíu mày: “Được, chắc chắn cô trà trộn vào đây để ăn rồi.”
“Đúng đó!” Doãn Đình sảng khoái thừa nhận. Cừu Chính Khanh cảm thấy không có gì buồn cười, nhưng biểu cảm cương trực đầy tráng khí của Doãn Đình khiến anh không nhịn được cười.
“May khoe rằng nhà cô ấy mời được một đầu bếp siêu cấp đến nấu cho bữa tiệc, đương nhiên em phải đến kiểm tra xem siêu cấp đến cỡ nào chứ.”
“May?”
“Chính là người mới khiêu vũ với anh đó.” Doãn Đình quay đầu nhìn xung quanh, không thấy Thẩm Giai Kỳ.
“Ồ.” Cừu Chính Khanh hiểu ra. Xét trên góc độ tiệc xã giao mà nói thì Doãn Đình không thể xuất hiện được, nhưng xét trên góc độ nhà bạn bè mời tiệc chiêu đãi mà nói thì Doãn Đình xuất hiện cũng không có gì lạ.
“Anh khiêu vũ vừa nhìn là biết ít luyện tập rồi.” Doãn Đình nhận xét từ thức ăn đến khả năng khiêu vũ của Cừu Chính Khanh.
Cừu Chính Khanh không có lời nào để nói, người ta đâu có chê anh nhảy xấu, người ta khéo léo nói anh ít luyện tập. Anh có thể nói không phải sao? Đúng là ít luyện tập, bởi vậy mới xấu.
“Cảm ơn nhận xét của cô.” Cừu Chính Khanh không vui nói.
“Nhưng mà sợi chỉ đỏ cũng rất linh, mau cảm ơn em đi.”
“Linh chỗ nào?” Vừa nãy có người muốn lôi kéo anh, còn hào phóng nói điều kiện có thể bàn bạc, miễn cưỡng có thể xem như Thần Tài ôm anh một cái, mắc mớ gì tới tơ hồng của Nguyệt Lão ở đây?
“May có ý với anh.” Doãn Đình tuyên bố.
Cừu Chính Khanh bật cười: “Chẳng qua chỉ là lễ nghi xã giao, nhảy với tôi một bản thôi.”
“Không chỉ có thế đâu.” Doãn Đình lắc lắc tay ngón tay. “Dựa vào trực giác của con gái, cộng thêm đôi mắt có thể phát hiện tình yêu, em cho anh biết, cô ấy chắc chắn thích anh. Cho dù không đến mức vừa gặp đã yêu, nhưng chắc chắn vừa gặp đã có thiện cảm. Anh vốn rất nổi tiếng mà? Nếu cô ấy đã nghe nhiều về việc anh tài giỏi thế nào, rồi một ngày đẹp trời gặp nhau. À, người này trông cũng được đó, có phong thái nhân tài, trong lòng tự nhiên sẽ có chút suy nghĩ rồi. Lúc nãy khiêu vũ hai người nói những gì? Anh khiến cô ấy rất vui, chắc chắn cô ấy thích anh rồi. Anh không chú ý đến vẻ mặt cô ấy khi nhìn anh đâu, rõ ràng là vui mừng khi nhìn thấy con mồi!”
Lại còn vui mừng khi thấy con mồi! Cách dùng từ này... Cừu Chính Khanh sầm mặt, cô Doãn Đình này bị phù thủy nhập sao?
Anh trêu lại cô: “Đôi mắt cô có thể phát hiện tình yêu, vậy đôi mắt ấy có giúp cô tìm thấy chàng trai cô thích không?”
“Có chứ. Em còn can đảm bước đến, bỏ qua tự tôn mà bày tỏ sự ngưỡng mộ. Chỉ là... trái tim họ không cảm nhận được linh khí tốt đẹp của người và việc.” Doãn Đình nói cứ như thật làm cho Cừu Chính Khanh lại muốn cười.
“Nhưng em sẽ không nhụt chí đâu, tiếp tục cố gắng!” Cô vừa nói vừa nhìn xung quanh.
Cừu Chính Khanh lúc này mới hiểu, thì ra Doãn Đình đến dự tiệc lần này là muốn bắt được cả thức ăn ngon cùng đàn ông. “Có thấy người nào thích hợp không?”
“Không có. Vả lại chỉ nhìn thôi thì làm sao biết có hợp hay không chứ, lúc mới đầu thì chỉ xem có vừa mắt hay không. Nếu nhìn cảm thấy thuận mắt thì mới tiếp tục tìm hiểu.”
Cừu Chính Khanh vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng nhớ đến lịch sử theo đuổi đàn ông bi thảm của Doãn Đình thì nhịn không được chỉ điểm một chút cho cô: “Nếu muốn giành được mối hợp tác, bình đẳng về lợi ích là rất quan trọng. Vừa mắt là một chuyện, nhưng thực lực và nhu cầu đôi bên tương đương cũng quan trọng không kém. Đôi bên cùng có lợi, như vậy mới có thể tiếp tục hợp tác, cô hiểu không?”