Khi đi ra từ phòng trà, thấy vị đồng nghiệp kia đang cầm múi bưởi lên ăn, anh thở phào một hơi. Nhưng nhớ đến tối nay về nhà còn có nhiệm vụ xử lí cho xong hai múi bưởi thì anh lại buồn.
Thứ Ba, Cừu Chính Khanh có cảm giác toàn thân mình đều có mùi chua của bưởi, đến tận buổi chiều cũng không có tinh thần làm việc, mải đấu tranh tư tưởng xem có nên lãng phí một lần hay không? Nhưng như vậy không hay lắm, anh tự phê bình bản thân. Vừa nghĩ đến đây thì thư ký gọi điện thoại vào, nói có một vị tên Thẩm Giai Kỳ đến tìm, không có hẹn trước, không biết anh có gặp không?
Thẩm Giai Kỳ? Không phải là Doãn Đình sao? Cừu Chính Khanh không hiểu sao bản thân lại cảm thấy hơi thất vọng. Nếu là Doãn Đình thì hay biết mấy, anh có thể nhân cơ hội này nhờ cô tiêu hủy mớ bưởi kia, cô phải chịu trách nhiệm cho việc dụ dỗ của mình.
“Mời cô ấy đến phòng tiếp khách ngồi đợi, pha một ly cà phê.” Cừu Chính Khanh dặn dò, trong đầu thì vẫn đang nghĩ đến Doãn Đình, lúc đó cô nói “ngọt lắm đó”, nét mặt ấy đến giờ anh vẫn nhớ. Đó là chuyện đương nhiên, nếu không ăn phải quả bưởi chua như vậy thì e là anh đã quên lâu rồi.
Anh điều chỉnh lại tinh thần, đến phòng tiếp khách gặp Thẩm Giai Kỳ. Cô thấy anh liền nở nụ cười: “Không làm phiền anh chứ?”
“Làm gì có, Thẩm tổng đại giá quang lâm, sao có thể nói là làm phiền được.” Cừu Chính Khanh khách sáo nói vài câu xã giao.
“Đúng lúc tôi có chút việc đi ngang qua đây, sẵn tiện ghé qua gặp anh. Sản phẩm mới của công ty, tặng Cừu tổng nếm thử.” Thẩm Giai Kỳ lấy túi giấy để bên ghế đưa cho Cừu Chính Khanh. Hoa Phú có một dòng thực phẩm, không những đứng đầu thị trường trong nước mà còn xuất khẩu ra nước ngoài.
“Cảm ơn.” Cừu Chính Khanh vẫn giữ vẻ mặt khách khí, trong lòng thì nghĩ chỉ cần không phải bưởi là được.
“Ngoài ra còn có một vấn đề liên quan đến thương nghiệp muốn nhờ Cừu tổng chỉ giáo, nhưng bây giờ nói không được tiện, tôi sắp phải đi rồi, hôm khác sẽ hẹn Cừu tổng được không?” Thẩm Giai Kỳ thản nhiên mỉm cưởi, Cừu Chính Khanh nói không được cũng không hay. Anh đang định nói “được” thì Tần Vũ Phi đột nhiên xuất hiện.
“Ồ, xem ai đây này!” Tần Vũ Phi dựa vào cạnh cửa, trông có vẻ đang tức giận.
Cừu Chính Khanh yên lặng, hôm nay không biết đại tiểu thư Tần Vũ Phi đây uống nhầm thuốc súng nào, lửa giận không nhỏ.
“Chào, Vũ Phi. Mình đến tìm Cừu tổng tán gẫu.” Thẩm Giai Kỳ uyển chuyển nói, ngữ khí cũng rất nhẹ nhàng.
“Muốn chiêu mộ người của chúng tôi sao?” Nói đến thẳng thắn châm chọc người khác thì Tần Vũ Phi tuyệt đối không thua ai.
“Cũng muốn lắm, nhưng không thành công.” Nhìn biểu cảm và ngữ khí của Thẩm Giai Kỳ, Cừu Chính Khanh có thể khẳng định cô cố ý chọc giận Tần Vũ Phi.
“Mặt dày cũng là một môn nghệ thuật, cậu luyện công cũng không tệ.” Tần Vũ Phi đầy vẻ khiêu khích nói.
Cừu Chính Khanh âm thầm nhíu mày, hai vị tiểu thư này cãi nhau ngay trước mặt anh thì sẽ khó xử đến mức nào.
Sau đó Thẩm Giai Kỳ bật cười ha hả: “Lúc trước Tiểu Đình nói khi nào nghĩ ra phải phản bác mình thế nào sẽ nói với mình, đến bây giờ vẫn chưa thấy cô ấy đến tìm mình.”
Lúc này Cừu Chính Khanh thật sự nhíu mày, liên quan gì đến Doãn Đình ở đây?
Tần Vũ Phi tức giận: “Cậu phiền quá đi.”
Thẩm Giai Kỳ vẫn cười ha hả: “Ai bảo cô ấy tức cười như thế, phản ứng lại lại chậm, bị chọc cũng không biết nói lại, nhìn cái vẻ nhịn không được nhưng lại không biết đáp thế nào thật sự rất buồn cười.”
“Cậu cũng đâu hơn gì.”
“Được, được, lần sau không bắt nạt cô ấy nữa.” Thẩm Giai Kỳ vẫn còn cười.
Chân mày Cừu Chính Khanh vẫn chưa giãn ra được, đợi chút, bây giờ ngữ khí lại thành chúng ta là bạn bè, là chị em tốt, chuyện này là sao? Trước đó không phải còn đang đấu đá kịch liệt sao?
“Mau chóng xéo đi, không được chiếm người của Vĩnh Khải nhà mình, nếu không mình qua dỡ nhà cậu.” Tần Vũ Phi hung dữ nói.
Thẩm Giai Kỳ xem như gió thổi ngang qua tai, giả ngu nói: “Mình sợ quá đi mất”, sau đó lại cười nói: “Được rồi, không đùa với cậu nữa, mình còn có việc phải đi trước.” Cô quay sang Cừu Chính Khanh: “Tạm biệt Cừu tổng, chúng ta hẹn gặp sau”, rồi lại vẫy tay với Tần Vũ Phi: “Mình đi đây, gặp nhau sau nhé.”
Sau đó thì cô ta đi thật.
Tần Vũ Phi không rời mắt khỏi thân hình cô ta, rồi quay lại nhìn chằm chằm Cừu Chính Khanh. Cừu Chính Khanh hỏi: “Hai người không hợp nhau?”
“Là bạn bè.” Tần Vũ Phi đáp.
“Ồ.” Cách thể hiện tình bạn của bọn họ cũng thật đặc biệt. Cừu Chính Khanh không có hứng hỏi quá nhiều nên trở về phòng làm việc. Rồi lại nhớ đến bọn họ có nhắc đến Doãn Đình, nói cái gì mà Doãn Đình nghĩ ra cách phản bác lại thì sẽ tìm cô ta, vậy có nghĩ là Doãn Đình bị người ta công kích bằng lời nói?
Thôi bỏ đi, anh không muốn hỏi đâu. Anh không thích nhiều chuyện.
Thế nhưng buổi tối hôm đó Cừu Chính Khanh lại nhận được điện thoại của Doãn Đình, người ta tự mình tìm đến cửa rồi.
“Em đã nói mà, cô ấy chắc chắn có ý với anh.” Vừa bắt đầu Doãn Đình đã nói như thế.
Cừu Chính Khanh nghẹn lời, nhưng anh phải thừa nhận rằng mình cũng cảm thấy có chút chút “ý” kia. Có thể là lòng hư vinh của đàn ông trong anh tác quái, có thể là do chịu ảnh hưởng từ những gì Doãn Đình nói, tóm lại là anh cũng trở nên nhạy cảm. Chỉ không biết Thẩm Giai Kỳ là vì muốn lôi kéo anh hay là muốn đùa giỡn. Trước khi Cừu Chính Khanh tan ca còn nhận được biểu tượng mặt quỷ đáng yêu do cô ta gửi nữa.
Dường như rất quen thuộc, quen đến mức có cảm giác thân thiết.
“Em nói cho anh biết, nếu cô ấy triển khai chiến lược công kích mãnh liệt, anh nhất định phải giữ bình tĩnh.” Doãn Đình lại còn mách nước cho anh. “Cô ấy đã đến công ty tìm anh rồi, bước tiếp theo nhất định là hẹn anh đi ăn. Anh phải tìm lí do kéo dài thời gian, đừng nhận lời nhanh quá.”
“Làm sao cô biết cô ấy đến công ty tìm tôi?”
“Vũ Phi nói cho em biết.”
Quả đúng như vậy, phụ nữ thật là nhiều chuyện.
“Cô ấy hẹn tôi đi ăn thì sao lại không thể nhanh chóng nhận lời?”
“Bởi vì trước đây cô ấy cứ cười em theo đuổi con trai toàn thất bại. Cô ấy nói: “Mặt dày cũng là một môn nghệ thuật, cậu luyện cũng không tệ.” Doãn Đình bắt chước giọng điệu của Thẩm Giai Kỳ.
Thì ra câu này là câu Thẩm Giai Kỳ dùng để châm chọc Doãn Đình, Cừu Chính Khanh đã hiểu.
“Cho nên anh đừng nhận lời nhanh quá, nếu không em sẽ thấy khó chịu.”
Hai từ khó chịu này làm Cừu Chính Khanh nhớ đến cái gì đó, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra, não bộ lại nghĩ đến chuyện khác, anh nói với Doãn Đình: “Có một số người bẩm sinh da mặt đã dày, không cần phải tập luyện thêm.”
“Sao cơ?” Doãn Đình không hiểu.
“Không phải cô muốn nghĩ ra một câu đáp trả hay sao?”
“Hả? Đúng! Đúng!” Doãn Đình lập tức trở nên hưng phấn, “Anh nói lại lần nữa đi.”
Cừu Chính Khanh than thầm, nói lại lần nữa cho cô nghe. Doãn Đình cười lớn: “Hay lắm, em lập tức gọi điện thoại cho cô ấy. Anh không cần chần chừ nữa, nhanh chóng nhận lời đi. Cảm ơn anh, tạm biệt.” Còn chưa đợi Cừu Chính Khanh nói gì thì Doãn Đình đã cúp máy.
Cừu Chính Khanh hậm hực nhìn chiếc điện thoại, cái gì gọi là giả vờ chần chừ? Anh không có sở thích cũng như dự định chơi trò này. Hơn nữa người ta đâu có hẹn anh! Vả lại nhận lời hay không cũng là chuyện của anh, đâu cần cô chỉ đạo.
A! Đúng rồi!
Cừu Chính Khanh nhớ ra rồi, Bưởi! Thảo nào khi nãy nghe cô nói khó chịu anh chợt nhớ ra gì đó! Bưởi!
Mang số bưởi còn lại chuyển phát nhanh cho Doãn Đình chắc không quá đáng đâu nhỉ? Anh vừa giúp cô nghĩ ra một câu đáp trả đối thủ còn gì.
Cừu Chính Khanh khó khăn nuốt thêm hai múi bưởi, vừa nuốt vừa khó chịu.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Cừu Chính Khanh nhận được một tin nhắn của Doãn Đình, trong đó viết: “Đúng rồi, quên nói với anh, tuy con người luôn hướng đến chỗ cao hơn, nhưng em cảm thấy Vĩnh Khải cũng đã rất cao rồi, anh phải suy nghĩ thật thận trọng chuyện mình bị lôi kéo đó. Đương nhiên mỗi người đều có cách nghĩ riêng, em không can thiệp vào được, chỉ muốn nói cho anh biết là em đứng về phía Vũ Phi.”
Cừu Chính Khanh không biết nói gì, tiểu thư Doãn Đình à, thật ra thì cô đang muốn biểu đạt cái gì vậy?
Thật ra Cừu Chính Khanh rất hài lòng với hiện trạng bây giờ, Tần Văn Dịch đối xử với anh không tệ, đã ủng hộ anh rất nhiều và cho anh không gian để phát triển, về mặt lương bổng càng không bạc đãi anh, cũng biết Tần Văn Dịch đối với anh rất rộng rãi và tin tưởng, tất cả anh đều ghi nhớ trong lòng tuy anh cũng cảm thấy mình xứng đáng với giá đó. Vô số lần nhận được lời mời từ các công ty khác anh đều không hề suy nghĩ tới.
Ngày đó khi Tần Văn Dịch đến tìm anh, cũng không phải chỉ bàn một lần đã thành công. Bọn họ đã gặp nhau mấy lần, trò chuyện không ít. Tần Văn Dịch không hề nói với Cừu Chính Khanh rằng sẽ cho anh điều kiện tốt thế nào, mà ông chỉ nói với anh về Vĩnh Khải, về ngành nghề của Vĩnh Khải, các điểm mạnh lẫn điểm yếu của Vĩnh Khải. Sau đó ông phân tích cho Cừu Chính Khanh thấy, với thành tích học tập của anh, kinh nghiệm làm việc, những công việc đã từng làm, danh tiếng tạo được, những tài nguyên có thể khai thác... Ông lại mang Cừu Chính Khanh và Vĩnh Khải nối lại với nhau, Vĩnh Khải có thể cho anh những gì, anh có thể làm được gì cho Vĩnh Khải. Ông nói với Cừu Chính Khanh, Vĩnh Khải cần anh.
Cừu Chính Khanh vì vậy mà dao động, Vĩnh Khải cần anh.
Anh biết năng lực của bản thân, rất nhiều công ty đều cần đến những người như anh, nhưng anh lại cần một ông chủ như Tần Văn Dịch và một môi trường làm việc như Vĩnh Khải. Anh không hề hỏi mức lương bao nhiêu đã đồng ý. Sau đó Tần Văn Dịch hỏi, anh cảm thấy bản thân đáng giá bao nhiêu? Cừu Chính Khanh ra một con số rất cao, không có lấy một chút khiêm nhường.
Tần Văn Dịch cười nói: “Cậu đánh giá rất đúng bản thân mình. Nhưng trong lòng tôi cậu đáng giá hơn thế nhiều. Tôi cũng hy vọng cậu hiểu, cậu phải có được nhiều hơn cái cậu muốn, đây gọi là dã tâm. Người trẻ tuổi cần phải có dã tâm, nếu không trên dưới Vĩnh Khải nhiều nhân viên lâu năm, quản lí cấp cao như thế, cậu làm cách nào có thể trụ được vững?” Cuối cùng Tần Văn Dịch tự mình định giá cao gấp một lần rưỡi cho anh.