Doãn Đình tức giận, rốt cuộc có chỗ nào đáng cười cơ chứ? Cô quay đầu nói với bố mẹ Cừu Chính Khanh: “Cô chú ơi, hai người xem kìa, Cừu tổng bây giờ không những sự nghiệp thành đạt, mà tính tình cũng rất tốt, hoạt bát đáng yêu…” Chưa nói hết câu cô đã bị Doãn Thực cốc cho một cái.

Doãn Đình nhe răng ôm lấy đầu. Cừu Chính Khanh nhịn cười mà nói với cô: “Được rồi, được rồi, xin cô đó, đừng tiếp tục khen tôi nữa. Bố mẹ tôi cũng sắp bị cô dọa cho sợ, suýt chút nữa không nhận ra con mình rồi.”

Ba chữ “xin cô đó” làm Doãn Đình nhớ đến biệt danh cô đặt cho Cừu Chính Khanh: Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút. Cô tưởng tượng khi nãy Cừu Chính Khanh nói với cô “Xin hãy nghiêm chỉnh chút”, không nhịn được bật cười sau đó còn lên lớp anh: “Cho nên anh phải cho họ cơ hội để hiểu thêm về anh mới được.”

Đang nói thì bố của Doãn Đình đi tới. Thấy con gái và con trai đang nói chuyện với người khác thì dừng lại. Doãn Đình giới thiệu: “Bố đây là cánh tay đắc lực của bác Tần, Cừu tổng.”

Doãn Quốc Hào gật đầu: “Cừu Chính Khanh? Tôi có nghe lão Tần nhắc qua. Chào cậu.”

Cừu Chính Khanh nhanh chóng khôi phục dáng vẻ nghiêm túc lại, gọi một tiếng “Chú Doãn.” Doãn Đình cười hì hì, vẫy tay chào Cừu Chính Khanh: “Vậy bọn em đi trước nhé. Tạm biệt.” Mọi người chào nhau một tiếng rồi ba người nhà họ Doãn rời đi.

Cừu Chính Khanh đứng trước mộ bố mẹ, nghe giọng nói xa dần của Doãn Thực hỏi Doãn Đình: “Em đọc thử xem số điện thoại di động của anh và bố là bao nhiêu?”

Doãn Đình đáp: “Hừ, bài kiểm tra với mục đích cười nhạo em, em không thèm trả lời.”

Họ đi xa rồi, anh không nghe rõ nữa. Cừu Chính Khanh nhìn mộ của bố mẹ, không nhịn được lại cười: “Là bạn của đồng nghiệp con, một cô nhóc hoạt bát.” Anh ngừng một lát, lại không biết còn gì để nói: “Vậy con đi trước. Lần sau lại đến thăm bố mẹ.”

Cừu Chính Khanh chỉnh lại hoa tươi, nhìn tấm ảnh trên bia mộ thêm lần nữa, cuối cùng đứng lên rời đi.

Xe anh đậu cách đó không xa, anh đi đến bên cạnh chiếc xe, nhìn thấy ba người nhà họ Doãn đang chuẩn bị lên ô tô ở đằng xa. Doãn Đình nhìn thấy anh, vẫy vẫy tay tạm biệt. Cừu Chính Khanh cũng vẫy tay lại xem như trả lời, sau đó anh mở cửa và lên xe, đang chuẩn bị nổ máy thì Mao Tuệ Châu gọi tới.

Cừu Chính Khanh nhận điện thoại, Mao Tuệ Châu hỏi: “Cậu đang bận sao? Có thể nói vài câu không?”

“Được chứ.” Trực giác của Cừu Chính Khanh cho biết Mao Tuệ Châu ở quê chắc là không được vui, muốn tìm người kể lể đây.

Quả nhiên Mao Tuệ Châu nói: “Bên mình đang chuẩn bị dọn cơm, họ hàng đều đến đủ cả rồi. Mỗi người một câu sắp đè chết mình rồi. Nói mình trang điểm không đẹp, lúc nhỏ thanh tú hơn bao nhiêu. Lại nói quần áo của mình không đẹp, bên trái một dải băng phải một tấm vải bố, màu mè này nọ. Còn nói tại sao già rồi còn chưa kết hôn đi, thật ra là có chuyện gì? Con cái nhà người ta đã lên tiểu học rồi, đứa thứ hai của ai đó cũng sắp ra đời tới nơi. Con gái học nhiều như vậy thì có ích gì, không lấy dược chồng thì chẳng là gì cả. Bla blab la…, mình thật không cách nào chịu được.”

“Cho nên bây giờ cậu chạy ra ngoài tìm chút yên tĩnh đúng không?”

“Đúng vậy! Mình nói với họ phiền quá đi, mình muốn ra ngoài hút điếu thuốc”

Cừu Chính Khanh cười, Mao Tuệ Châu này cũng rất nổi loạn. “Vậy lúc cậu quay lại họ sẽ lại càng cằn nhằn thêm. Cậu không cần nghĩ nhiều, có một số thật lòng lo lắng cho cậu, một số là ghen ghét, cảm thấy cậu làm rất tốt, nên muốn bới lông tìm vết, moi ra chút tật xấu của cậu mà chê bai. Dù thế nào họ cũng sẽ tìm được chuyện để châm chọc, cậu càng để ý thì họ càng đắc ý.”

“Mình biết chứ. Cho nên mình đã cố tình làm như vậy cho họ thấy. Nhưng bố mẹ mình thì không thể. Họ tự hào vì mình, lại cảm thấy lời ra tiếng vào nhiều quá cũng mất mặt. Lúc nãy mình nói ra ngoài hút thuốc, sắc mặt của bố mình...”

Cừu Chính Khanh không biết nên an ủi cô thế nào, tình huống này đúng là không cách nào giải quyết được. Có đôi lúc con người là thế, bạn làm không tốt, người khác ngưỡng mộ lại châm chọc. Cho dù có ném thành tích vào mặt họ, quay lưng lại họ cũng sẽ nói rằng biết đâu bạn đã dùng thủ đoạn hạ lưu gì đó để đạt được, có gì ghê gớm đâu. Hoặc là một số khác cảm thấy thành tích bạn giành được là một món nợ, nhất định phải chia cho họ chút lợi lộc, nếu không thì bạn là kẻ nhỏ mọn, không niệm tình cũ, không có lương tâm. Cừu Chính Khanh có thể hiểu Mao Tuệ Châu, cũng hiểu được ý của cô khi nói sự bao dung của xã hội này dành cho phái nữ rất ít. Nhưng anh không giúp được cô, chỉ có thể khuyên nhủ vài câu: “Bỏ đi, cậu cứ cố chịu hai ngày, sắp được về rồi, không cần để ý đến bọn họ.”

“Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng mình vẫn không được thoải mái. Nói chuyện với cậu cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi.”

“Nhưng hút thuốc nhiều cũng không tốt cho sức khỏe.” Cừu Chính Khanh là một người rất có kỷ luật, xưa nay không hề hút thuốc. Khi bàn chuyện làm ăn có không ít người mời thuốc, anh đều từ chối. Có lẽ do khuôn mặt nghiêm túc của anh nên không ai dám một mực ép anh hút.

“Cậu để ý sao?” Mao Tuệ Châu ở bên kia điện thoại cười: “Mình cũng không nghiện thuốc, lúc phiền lòng mới hút một chút. Đợi khi cậu xem xét xong tính khả thi của việc chúng ta trở thành bạn đời rồi thì mình sẽ bỏ. Bây giờ bát tự còn chưa được biết, mình mà bỏ thuốc vì cậu thì không phải quá thiệt thòi sao.”

Cừu Chính Khanh bật cười, cách nghĩ này của Mao Tuệ Châu thật giống với anh. Điều khoản có thể đặt ra trước, sau khi ký kết hợp đồng rồi mới chấp hành.

Mao Tuệ Châu lại lên tiếng: “Cậu suy nghĩ thế nào rồi? Sau Trung thu dành chút thời gian gặp nhau đi.”

“Được.” Cừu Chính Khanh không có lí do gì để từ chối, anh cảm thấy gặp mặt nhau rất tốt, tiếp xúc nhiều thì mới có thể giúp anh đưa ra quyết định.

“Ngày kia mình về, đến lúc đó rồi hẹn thời gian đi.” Mao Tuệ Châu nói, sau đó gấp gáp: “Mình phải vào nhà rồi, mẹ mình gọi. Cảm ơn cậu, tâm trạng mình khá hơn nhiều rồi. Trung thu vui vẻ.”

“Trung thu vui vẻ.” Cừu Chính Khanh đáp, mắt đột nhiên liếc thấy hình như có người đang đứng bên cửa sổ xe, anh quay đầu nhìn thì giật nảy mình. Doãn Đình đang ôm một quả bưởi thật to cười tươi rói đứng bên cạnh.

Bên kia Mao Tuệ Châu đã cúp điện thoại, Cừu Chính Khanh cũng vội cúp máy, kéo kính xe xuống, chưa kịp mở miệng thì Doãn Đình đã vui vẻ hỏi: “Là Zoe đúng không?”

Cừu Chính Khanh nhíu mày, cô ấy biết thuật đọc ý nghĩ sao?

Doãn Đình cười: “Em thấy anh cười rất vui nên đoán thế.” Nhưng cô cũng không có ý định truy hỏi đến cùng xem anh nói chuyện điện thoại với ai, không đợi Cừu Chính Khanh trả lời đã đưa quả bưởi thật to trên tay mình cho anh: “Bạn của bố em tặng đó, ngọt lắm. Tiện đang có trên xe, tặng anh một trái. Trung thu vui vẻ!”

Cừu Chính Khanh có chút bất ngờ, nhận lấy quả bưởi từ tay cô rồi cảm ơn. Doãn Đình không hề khách sáo, thoải mái vẫy tay chào anh: “Tạm biệt”, sau đó thì chạy đi mất, Cừu Chính Khanh thấy xe của nhà Doãn Đình đang đỗ trước cửa ra vào cách đó không xa, Doãn Đình chạy qua đó, mở cửa bước lên. Doãn Thực ngồi ở vị trí lái cũng vẫy tay với anh, sau đó khởi động xe rời đi.

Đêm hôm đó, nhà nhà đều đang quây quần bên nhau ăn bữa cơm đoàn viên. Cừu Chính Khanh gọi một phần cơm giao đến tận nhà, ngồi trước màn hình ti vi im lặng ăn. Sau đó anh bắt đầu cảm thấy buồn chán, không biết nên làm gì. Anh không muốn mở máy tính, cũng không muốn xem bản tin tài chính, tiết mục mừng Trung thu cũng chẳng có gì thú vị. Ngồi được một lúc anh chợt nhớ ra quả bưởi kia, bèn lấy dao ra gọt. Trước giờ anh không thích ăn bưởi vì thấy phải gọt vỏ rất phiền phức, hơn nữa anh chưa từng ăn được quả bưởi nào ngọt cả. Ăn bưởi đã phiền phức lại còn chua, thật sự anh không có chút thiện cảm nào với loại trái cây này.

Hôm nay xem như ngoại lệ, anh đúng là có chút nhàm chán và cô đơn, gọt bưởi coi như có việc cho anh làm. Anh chăm chú gọt đi lớp vỏ bên ngoài, rồi lại từng chút từng chút lột sách lớp cùi trắng bên trong. Tốn không ít thời gian, nhưng càng gọt anh lại càng hứng chí, gọt xong rồi thì bắt đầu ăn thôi.

Ngọt thật! Ngọt vô cùng!

Cừu Chính Khanh lập tức thay đổi cách nhìn về bưởi. Có thể giết thời gian, mùi vị lại rất ngon, loại trái cây này không tệ. Cừu Chính Khanh vừa xem tiết mục mừng trung thu vừa ăn bưởi, loáng cái đã hết hơn nửa trái, đến lúc anh phát hiện ra thì chỉ còn lại ba múi. Ngẫm nghĩ chỉ có ba múi chừa lại làm gì, ăn hết đi!

Cừu Chính Khanh ăn đến no căng bụng, nằm dài trên sô pha. Anh ôm lấy cái bụng căng tròn có chút khó chịu, nằm im bất động hy vọng nó sẽ dễ chịu hơn, rồi bỗng nhiên nghĩ, chắc anh sẽ không trở thành người đầu tiên ăn bưởi no quá mà chết đâu nhỉ? Anh lại nhớ đến nụ cười ngọt ngào của Doãn Đình khi tặng quả bưởi này cho anh. Nếu anh thật sự bị quả bưởi này hại chết không biết cô sẽ phản ứng thế nào? Có tự trách không? Hay là sẽ nói “Ây da, biết thế thì cho anh trái nhỏ thôi”, hoặc nói “Đáng đời, là tự anh ăn, không liên quan gì đến em.”

Cừu Chính Khanh thừa nhận là mình rảnh rỗi, anh nhắn tin cho Doãn Đình, đầu tiên mở đầu bằng câu chúc “Trung thu vui vẻ”, sau đó viết “Cảm ơn quả bưởi của cô, to quá, tôi no đến chết mất rồi. Tôi nói thật đấy”, sau đó gửi đi, đợi xem phản ứng của Doãn Đình có giống anh đoán hay không.

Đợi rồi lại đợi, suýt chút nữa thì anh ngủ gật mất, cuối cùng cũng có tin nhắn trả lời. Mở tin nhắn lên xem, chỉ có “ha ha ha ha ha ha ha” đầy kín màn hình!!!

Cừu Chính Khanh sầm mặt, vui thật đấy, cười cũng thoải mái biết mấy.

Sau đó thì hết rồi. Cô ấy “ha ha” xong chẳng nói gì nữa. Phản ứng này hoàn toàn không giống anh dự đoán chút nào. Cừu Chính Khanh càng cảm thấy mình quá rảnh rỗi. Anh ngồi dậy, đi tắm, chuẩn bị đi ngủ.

Tắm rửa xong bụng vẫn còn căng trướng khó chịu. Anh bò lên giường, mở điện thoại lên để kiểm tra lại báo thức không vấn đề gì, lại kiểm tra xem hộp thư có cái nào liên quan đến công việc bị sót mất không. Ngày mai đi làm rồi, việc này khiến anh rất vui. Trong hộp thư đến có một tin nhắn mới, là của Doãn Đình. Nhìn thời gian gửi, có lẽ là do bị nghẽn mạng, bây giờ tin nhắn mới tới.

Tin nhắn viết: “Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút, chắc chắn là sợi chỉ đỏ đã phát huy tác dụng, anh đã được Thần Hài Hước tặng cho một cái ôm, xin hãy tiếp tục duy trì tình trạng này, như vậy khi yêu đương chắc chắn sẽ thuận lợi hơn bộ dạng nghiêm túc cứng nhắc kia. Chúc anh được như ý nguyện.”

Cừu Chính Khanh lại sầm mặt. Anh không thấy tin nhắn của mình có chỗ nào hài hước cả, rõ ràng anh nói một cách rất nghiêm túc mà, bởi vậy mới nhấn mạnh rằng anh đang nói thật đấy. Trong đầu Doãn Đình từ sáng đến tối nghĩ cái gì vậy? Hơn nữa anh cũng không muốn yêu đương, anh định là sau khi đặt xong các điều khoản, xác định tính khả thi thì trực tiếp tiến tới hôn nhân.

Nhưng mà... được Thần Hài Hước tặng cho một cái ôm... câu này có vẻ rất thú vị. Anh đoán cô gái Doãn Đình này chắc được Thần Vô Tâm ôm mãi không buông đây.

Kỳ nghỉ đã kết thúc, Cừu Chính Khanh trở lại làm việc, cảm thấy thật thoải mái.

Mao Tuệ Châu cũng đã trở về, có trò chuyện vài câu với Cừu Chính Khanh qua mạng. Nhưng hai người vẫn chưa gặp nhau, vì Mao Tuệ Châu phải đi công tác. Cừu Chính Khanh không để ý lắm, dù sao anh cũng không gấp, thời hạn mục tiêu là hai năm, anh thấy cũng đủ rồi.

Không gặp được Mao Tuệ Châu nhưng Cừu Chính Khanh lại gặp được Doãn Đình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play