Trò chuyện thêm vài phút, cuộc gọi cũng kết thúc rồi. Cừu Chính Khanh đột nhiên nhớ đến Mao Tuệ Châu, hôm đó sau khi cô đưa ra đề nghị hẹn hò xong thì không thấy nhắc tới nữa. Chỉ có hôm thứ Sáu cô có gọi điện thoại đến, nói là phải về quê đón Trung thu, muốn chào anh một tiếng. Cô nói mỗi lần về quê đều rất mệt mỏi, không phải thể lực không tốt mà là mệt mỏi trong lòng.

Cừu Chính Khanh hiểu cảm giác này. Mấy năm trước anh cũng từng về thăm cô mình, kết quả có rất nhiều thứ không thể thích ứng. Không biết tại sao cứ cảm thấy có chút không hợp. Cả nhà cô đối đãi với anh rất cẩn thận cứ như thể trên người anh được dát vàng vậy, hàng xóm láng giềng cũng thi nhau kéo sang nhìn anh như nhìn cái gì đó mới lạ, cả những người bà con xa lắc xa lơ như cô Ba bà Sáu cũng dắt con mình tới để được anh cho quà, còn nói lúc anh còn nhỏ đã đối với anh thế này thế kia, những việc này khiến anh cảm thấy thật phản cảm. Những người kia còn nói bóng nói gió muốn cô anh mở tiệc chiêu đãi mọi người, nói gì mà trong nhà có quý nhân này nọ, khiến cho cô vừa ngượng ngùng vừa khó xử.

Cuối cùng Cừu Chính Khanh phải bỏ tiền mời mọi người đến nhà hàng ở đó ăn một bữa thì mọi chuyện mới êm xuôi. Anh nghe một người phụ nữ không quen biết lẩm bẩm nói chắc chắn nhà cô anh đã nhận được không ít lợi lộc, còn nói sau này muốn cho con mình lên thành phố làm việc, đến lúc đó sẽ tìm cô để cô nói với cháu mình giúp đỡ.

Lúc Cừu Chính Khanh rời đi, anh không khác gì chạy trốn. Trước khi đi anh lén đưa cho cô một khoản tiền, dặn cô đừng cho người khác biết. Cô cũng bảo, để tránh phiền phức, cô đã nói với mọi người rằng thật ra, anh ở trên thành phố cũng chỉ là người làm công bình thường, chẳng giúp đỡ được ai đâu, cô nói anh đừng để bụng.

Cừu Chính Khanh đương nhiên không để bụng. Đúng là anh chẳng giúp được gì, đã có vài thanh niên đến hỏi anh xem có công việc nào thích hợp với họ không, họ cứ nghĩ nếu có quan hệ thì có thể tìm công việc làm ít hưởng nhiều trên thành phố. Nhưng Cừu Chính Khanh sống đến từng này tuổi chưa từng biết có công việc nào làm ít hưởng nhiều. Tiền lương, thưởng, hoa hồng của anh cũng không ít, nhưng công việc của anh chẳng nhẹ nhàng gì. Cho nên anh hoàn toàn không có cách giúp đỡ người khác, anh cảm thấy họ vốn không cùng một loại người với anh.

Từ sau lần đó, cô không gọi anh về nữa. Anh cũng không muốn trở về. Mỗi lần anh về là một lần tạo thêm phiền phức cho cô, anh cảm thấy không thoải mái, cảm thấy rất có lỗi với cô. Anh biết ơn cô, vì bố anh mất sớm, mẹ anh vất vả nuôi anh ăn học, trong nhà cũng chỉ có gia đình cô chăm sóc cho mẹ anh. Lúc mẹ anh ốm, cô chú cõng mẹ trên lưng đi một đoạn đường rất dài để chữa bệnh. Từng chút từng chút anh đều nhớ trong lòng.

Sau này anh đi làm, điều kiện cũng tốt hơn, trả hết nợ, nhưng mẹ anh thì đã qua đời. Anh không thể cho mẹ sống một ngày tốt đẹp, điều này mãi trở thành tiếc nuối lớn nhất của anh. Anh làm việc rất chăm chỉ, không dám ngưng nghỉ, anh cứ nghĩ nếu như anh giỏi giang hơn một chút, có thể kiếm nhiều tiền trả nợ sớm hơn, phải chăng mẹ anh sẽ không phải vất vả đến ngã bệnh như thế. Sự nghiệp của Cừu Chính Khanh ngày càng thành công, anh mua được một căn nhà lớn, vì anh từng nói với mẹ rằng sẽ mua một căn nhà lớn rồi đón mẹ qua ở cùng. Nhưng đợi đến khi anh mua được nhà thì mẹ đã không còn.

Mặt trăng treo trên kia thật tròn, trong lòng Cừu Chính Khanh lại chứa nhiều phiền muộn. Anh chuyển mộ phần của bố mẹ đến nghĩa trang lớn nhất ở đây, mua cho họ vị trí tốt nhất. Những việc khi bố mẹ còn sống anh không làm được chỉ có thể bù đắp lại sau khi họ đã mất mà thôi. Hôm nay cô nói một câu “bố mẹ con nếu còn sống chắc cũng rất nóng lòng”, khiến anh không cảm thấy dễ chịu gì.

Được rồi, tuổi anh đúng là không còn nhỏ. Nếu Mao Tuệ Châu thật sự thích hợp thì anh cũng sẽ suy nghĩ một cách nghiêm túc xem sao.

Ngày hôm sau là Tết Trung thu. Buổi chiều, Cừu Chính Khanh mang theo hộp bánh trung thu, mua thêm trái cây và hoa tươi, đi đến nghĩa trang.

Chi phí nộp cho nghĩa trang không ít, nhưng anh rất vui và tự hào vì mình có thể chi trả được. Bia mộ được lau chùi sạch sẽ, người quản lí ở đây quét dọn rất tốt. Cừu Chính Khanh đặt bánh, trái cây và hoa tươi xuống trước bia mộ rồi thắp nến. Mỗi dịp lễ tết hay có việc gì vui ví dụ như ký được một hợp đồng lớn, thăng chức tăng lương, anh đều đến đây ngồi với bố mẹ mình một lúc.

Nói là ngồi bởi vì anh thấy bản thân mình không biết nói chuyện, trong các buổi đàm phán thương mại anh có thể nói lưu loát, khi thảo luận với đồng nghiệp cũng có thể thao thao bất tuyệt, khi phân tích phê bình các tật xấu của cấp dưới anh cũng có thể nói liên tục nửa tiếng đồng hồ chưa dứt. Thế nhưng khi nói chuyện với bố mẹ thì những lời anh nói càng lúc càng ít đi.

Những gì có thể nói thì lúc nhỏ đều đã nói, những câu cảm ơn, biết ơn, nhớ nhung gì đó nói tới nói lui không có gì mới mẻ. Cuộc sống bây giờ của anh vô cùng đơn điệu, dăm ba câu đã liệt kê đủ hết rồi. Chủ đề có nhiều chuyện để nói nhất là công việc lại không thể nói với họ được, họ nghe cũng không hiểu. Thế là về sau, cơ hội để Cừu Chính Khanh đến nghĩa trang yên lặng ngồi ngày một nhiều, dù cho không có gì để nói nhưng ngồi với bố mẹ một lúc có thể làm anh cảm thấy an lòng phần nào.

Lần này cũng vậy, sau khi bày biện mọi thứ xong xuôi, Cừu Chính Khanh cúi lạy ba cái trước mộ bố mẹ. Sau đó anh ngồi trên bậc thang nói với họ: “Hôm nay là Trung thu rồi. Bố mẹ vẫn khỏe chứ? Con rất khỏe. Công việc vẫn như vậy, rất thuận lợi. Hôm qua con có nói chuyện điện thoại với cô, mọi người cũng rất khỏe.”

Nói rồi anh im lặng một lúc, suy nghĩ một lát, lại tiếp tục: “Đúng rồi, bố mẹ đừng lo lắng. Việc tìm đối tượng con sẽ nhanh chóng tiến hành, kỳ hạn cứ định hai năm là được. Đến khi xác định chuyện kết hôn rồi con sẽ đưa cô ấy đến gặp bố mẹ.”

Thật ra tìm đối tượng nào có khó gì. Giống như công việc thôi, chỉ cần coi chuyện kết hôn như một hạng mục công việc mà làm, tìm khách hàng, xác định mục tiêu, định sẵn kỳ hạn, thúc đẩy tiến độ, lấy áp lực nếu không thể ký được hợp đồng sẽ bị ông chủ đuổi việc, bảo đảm không thành vấn đề.

Vì sao có nhiều người lại không hoàn thành được việc này, chẳng qua họ không muốn mà thôi. Không có người yêu không chết được, không kết hôn cũng đâu có mất mạng, không có việc làm thì lại không có tiền ăn cơm. Cho nên nói con người rất thông minh, việc nặng nhẹ nên ưu tiên cái nào đều hiểu rất rõ. Nước chưa đến chân thì chưa chịu nhảy. Đây chính là cách lí giải của anh. Nước vẫn chưa đến chân anh, chỉ là anh rất lí trí, anh biết mỗi giai đoạn trong cuộc sống của mình cần đạt được những gì. Bây giờ đi đến giai đoạn này rồi, nên lập gia đình thôi, cho nên anh sẽ cố gắng hoàn thành mục tiêu này.

“Bố mẹ cứ yên tâm đi ạ.” Anh nói với mộ của bố mẹ. Sau đó lại không biết nói gì nữa nên im lặng ngồi đó. Lúc anh đứng lên chuẩn bị nói tạm biệt chợt nghe thấy một giọng cười trong trẻo.

Cừu Chính Khanh quay đầu lại, không ngờ lại thấy Doãn Đình. Cô đang kéo tay một chàng thanh niên, đi từ ngôi mộ cách đây mấy hàng ra. Lúc nãy anh không chú ý, hóa ra còn có người khác.

“Cừu tổng.” Doãn Đình cũng nhìn thấy anh, rất vui vẻ chào hỏi.

Cừu Chính Khanh gật đầu: “Xin chào.”

Doãn Đình kéo người thanh niên kia qua, “Cừu tổng cũng có người nhà ở đây sao?”

Ở? Cách dùng từ này rất hay, dường như họ vẫn chưa vĩnh viễn rời xa vậy. Cừu Chính Khanh gật đầu: “Bố mẹ tôi.”

Doãn Đình cười, chỉ về một chỗ ở phía sau khoảng ba hàng, nơi đó có một vị lớn tuổi đang đứng, hình như đang cúi đầu nói chuyện, Doãn Đình nói: “Mẹ em ở bên đó. Bố em đang nói chuyện với mẹ, thế là đuổi bọn em đi chỗ khác. Cừu tổng, đây là anh trai em. Anh, đây là Cừu tổng của công ty Vũ Phi, tuổi trẻ tài cao đấy.”

“Xin chào, tôi là Doãn Thực.” Doãn Thực sảng khoái đưa tay ra. Cừu Chính Khanh cũng đưa tay, bắt tay nói: “Cừu Chính Khanh.”

“Anh em mở quán bar, nếu anh có thời gian có thể đưa bạn bè đến chơi. Lần trước em có nhắc qua đó.” Doãn Đình vừa nói vừa nháy mắt với Cừu Chính Khanh. Biểu hiện của cô làm Cừu Chính Khanh cảm thấy cô đang ra hiệu cho anh dẫn bạn gái đến. Nhớ đến lần đầu tiên họ gặp nhau cũng là ở công ty. Lần đó không biết Tần Vũ Phi giở trò gì, anh đang họp với đại diện của Minh Đức là Cố Anh Kiệt thì Doãn Đình chạy đến vờ như tình cờ gặp và muốn mời họ ăn trưa. Cố Anh Kiệt đồng ý nên anh cũng đi theo. Lúc đó anh nghĩ chắc là Doãn Đình có ý với Cố Anh Kiệt, nhưng sau này lại không nghe thấy tin tức gì của hai người họ, tất nhiên anh cũng không chủ động đi nghe ngóng loại tin tức này. Lần gặp đó Cừu Chính Khanh cảm thấy Doãn Đình là người khá vô tâm, phản ứng có chút chậm chạp.

Anh nói trước giờ chưa từng đến quán bar, thông thường anh đến những chỗ vui chơi giải trí đều là bàn chuyện làm ăn, lúc đó cô như thấy người ngoài hành tinh vậy.

Cừu Chính Khanh đột nhiên hiểu ra, lúc đó chắc chắn là anh lại bị Doãn Đình chê cười rồi.

Bên này Doãn Đình đã mở miệng nhắc Doãn Thực lấy thẻ VIP tặng cho Cừu Chính Khanh, Doãn Thực không mang theo, Doãn Đình cằn nhằn nói anh không chuyên nghiệp chút nào, thế là bị Doãn Thực cốc cho một cái lên đầu. Nhưng Doãn Đình không để ý, cũng không tiếp tục nói đến thẻ VIP nữa. Cô chuyển qua nói chuyện với bia mộ của bố mẹ Cừu Chính Khanh: “Chào chú, chào cô, cháu tên Doãn Đình, là bạn của Cừu tổng. Cừu tổng rất giỏi giang, là tinh anh của xã hội, trụ cột của công ty, chắc cô chú tự hào về anh ấy lắm. Mẹ cháu cũng là hàng xóm của cô chú đó.” Cô chỉ chỉ ngón tay, đếm đếm: “Chính là căn cách chỗ này tám căn theo đường chéo. Mẹ cháu tên là Dư Tú Bình, mọi người có thể làm quen và kết thành bạn tốt.” Cô nói, chắp hai tay lại, “Mẹ cháu chỉ có một mình, có hơi cô đơn, xin giúp cháu chăm sóc bà ấy ạ. Cháu xin cảm ơn.”

Cừu Chính Khanh ngơ ngác, bố mẹ đang yên nghỉ dưới lòng đất của anh cứ như vậy mà được giao cho trọng trách nặng nề như thế sao?

Doãn Đình vẫn đang vui vẻ nói: “Trăng đêm nay chắc chắn sẽ rất đẹp, bánh trung thu hiệu này rất ngon. Cừu tổng đại nhân thật sự rất hiếu thảo. Bọn cháu cũng mua bánh trung thu cho mẹ, loại hai trứng, ngon vô cùng, mẹ cháu thích nhất loại đó. Còn có bưởi nữa…”

Cừu Chính Khanh bất đắc dĩ nghe Doãn Đình nói chuyện, vừa bảo hai người già đừng lo lắng, cứ sống cho tốt, vừa nói mấy người trẻ bọn họ cũng rất tốt, có thể tự chăm sóc bản thân, lúc nào cũng sẽ nhớ đến họ, cho nên họ cứ yên tâm. Doãn Thực đứng một bên cũng đầy vẻ bất đắc dĩ, nhìn Cừu Chính Khanh bằng ánh mắt áy náy.

Cừu Chính Khanh cười cười, thật ra anh cũng không ngại khi có người nói chuyện với bố mẹ anh, anh không biết cách nói chuyện, nói chẳng được mấy câu, Doãn Đình nói hai phút thôi cũng đã hơn anh rất nhiều rồi. Có người nói chuyện cùng, bố mẹ anh có lẽ sẽ rất vui. Doãn Đình rất nhanh đã báo cáo xong tình hình thời tiết và vật giá trong thời gian gần đây, còn giúp Cừu Chính Khanh khoe khoang một số thành tựu trong sự nghiệp nữa, khoe đến nỗi Cừu Chính Khanh cảm thấy ngại. Doãn Thực lại càng ngại hơn, nhất định phải tặng người ta một tấm thẻ VIP mới được, coi như là tỏ ý xin lỗi.

Cuối cùng Doãn Đình cũng đã tâm sự xong với bố mẹ Cừu Chính Khanh. Cô quay đầu lại nhìn mộ của mẹ mình, phàn nàn với Doãn Thực: “Bố nói chuyện cũng lâu quá đi.”

Doãn Thực giật giật khóe miệng: “Em cũng đâu có thua kém. Bố dù sao cũng là trò chuyện với vợ mình, còn em thì bám lấy người không quen biết mà cũng nói được rất lâu.”

Doãn Đình trừng mắt với Doãn Thực: “Anh không lễ phép gì cả. Trưởng bối của bạn bè cũng là trưởng bối của chúng ta. Với lại Cừu tổng nhất định ngại tự khen mình, em nói giúp anh ấy, để cho cô chú biết được mà vui thôi.”

Doãn Thực lại dành cho Cừu Chính Khanh một ánh mắt xin lỗi. Cừu Chính Khanh đột nhiên không nhịn được cười. Não của Doãn Đình chắc chắn không giống với não của người bình thường. Anh nói với Doãn Thực: “Đúng rồi, nếu tôi là anh, tôi nhất định bắt Doãn Đình học thuộc số điện thoại của cả nhà.”

Doãn Đình giật mình, đây là cáo trạng sao? Sau khi cô giúp anh khoe khoang với bố mẹ anh? Thật không có nghĩa khí mà!

Dáng vẻ ngơ ngác của cô khiến Cừu Chính Khanh cười càng nhiều hơn. Doãn Thực vuốt vuốt chân mày, chợt hiểu ra, hỏi Doãn Đình: “Danh tiếng bất cẩn cẩu thả của em đã lan truyền khắp bốn bể rồi sao?”

“Làm gì có. Danh tiếng của em xưa nay vẫn là dũng cảm cơ trí, tấm lòng bao la mà.” Doãn Đình hùng hồn nói.

Doãn Thực bị cô chọc cười, Cừu Chính Khanh cũng cười ha hả. Dũng cảm cơ trí, tấm lòng bao la, bây giờ anh mới biết hai câu này lại đồng nghĩa với bất cẩn cẩu thả và không chịu suy nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play