Trong lòng Mao Tuệ Châu có chút khó chịu. Buổi hẹn hôm nay đối với cô rất quan trọng, giữa đường lại gặp phải kẻ phá đám Doãn Đình. Xem ra cô gái này cũng không biết điều chút nào, ăn cơm thôi mà cũng cố ý chọn loại hơn ba trăm đồng, mở miệng là mượn tiền, rất giống loại người thích lợi dụng người khác. Cừu Chính Khanh vừa nói đưa cô ta đi ăn cơm thì hai mắt liền phát sáng, việc này khiến cho Mao Tuệ Châu thấy cô gái này rất tệ. Chỉ là bạn của đồng nghiệp thôi mà, lại không thân lắm, vậy mà cô ta cũng không thấy ngại?

Mao Tuệ Châu nhìn Cừu Chính Khanh, thấy sắc mặt anh bình thường, dường như không để ý đến chuyện này nên Mao Tuệ Châu không lên tiếng. Bây giờ quan hệ giữa cô và Cừu Chính Khanh vẫn chưa đến mức đó, cô cũng không quen biết Doãn Đình, vì thế cô đành nhẫn nhịn, không phát biểu ý kiến gì.

Ba người đến nhà hàng rất nhanh. Mao Tuệ Châu vào nhà vệ sinh, Doãn Đình đứng trước bàn đăm chiêu. Thấy vậy Cừu Chính Khanh hỏi cô: “Làm sao thế?”

Doãn Đình nói: “Em đang nghĩ, mình ngồi ở bàn bên cạnh ăn và chen vào giữa hai người làm bóng đèn thì cái nào thất lễ hơn.”

“Ngồi xuống.” Giọng điệu của Cừu Chính Khanh không tốt lắm.

Doãn Đình vội vàng ngồi xuống. Có người quyết định giúp cô thật tốt quá. Bóng đèn thì bóng đèn, người ta không ngại thì cô ngại cái gì nữa.

“Nếu cô qua ngồi bàn bên cạnh thì người mất mặt là tôi.” Cừu Chính Khanh nghiêm mặt nhắc nhở Doãn Đình. Anh cảm thấy mọi người đã cùng đến một nhà hàng thì ngồi ăn chung một bàn đi, cho cô vay tiền rồi bỏ mặc cô một mình ngồi chung trong một nhà hàng quả thật có chút khó xử.

“Đúng, đúng.” Doãn Đình suy xét lại, quả thật cô chưa nghĩ đến việc này.

Trong nhà vệ sinh, Mao Tuệ Châu vừa rửa tay vừa ngước mắt nhìn khuôn mặt mình trong gương, suy nghĩ xem tìm cơ hội nào để nói chuyện với Cừu Chính Khanh. Tất nhiên là phải đợi Doãn Đình đi đã. Hôm nay cô hẹn Cừu Chính Khanh thật ra có một chuyện rất quan trọng cần nói. Sau khi gặp mặt, cô cảm thấy ý tưởng này của mình không tệ. Cừu Chính Khanh làm cô rất hài lòng. Mười một năm để lại trên người anh sự chững chạc, khí chất thành đạt và tài giỏi. Tóc trên đầu anh không ít đi, bụng cũng không hề to ra, dáng người cao ráo, tướng mạo đường hoàng. Đúng là một đối tượng tốt, một đối tượng rất thích hợp với cô.

Mao Tuệ Châu nhìn lại mình trong gương, cô cũng nào có tệ, con vịt xấu xí quê mùa ngày xưa đã hóa thân thành thiên nga xinh đẹp từ lâu rồi, chẳng qua phụ nữ không thể so được với đàn ông, ba mươi ba tuổi, đối với đàn ông thì đó là thời hoàng kim, đối với cô mà nói thì đã là “gái già”. Đây chính là ảnh hưởng của bao nhiêu năm liều mạng làm việc đã để lại cho cô, phụ nữ muốn thành công thì phải trả giá.

Tất nhiên đối với hai từ “gái già” này cô cũng chỉ cười nhạt một tiếng, không thèm để ý, cũng không đồng tình, nhưng cô không thể thay đổi được cách nghĩ của người khác. Càng ngày càng có nhiều bạn bè xung quanh quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự của cô, đám bà con nghèo ở quê nhà lại càng khỏi phải nói. Cho dù cô ra nước ngoài nhiều năm, cho dù lời nói cử chỉ của cô đã khác xa với ngày xưa, nhưng cô cũng không cách nào thay đổi được xuất thân của mình, ngăn không được lời ra tiếng vào của những người họ hàng kia. Huống hồ cả bản thân cô cũng cảm thấy đã đến lúc lập gia đình rồi.

Nhưng dù sao cô cũng là một người truyền thống, gả cho người Tây thì cô không có hứng thú, trong đám Hoa Kiều ở nước ngoài thì không gặp được người thích hợp. Lần này về nước, liên lạc với Cừu Chính Khanh vài lần, cô nhớ đến ngày xưa. Trong những năm tháng tuổi trẻ ấy, cô đối với chàng thanh niên cực khổ nỗ lực kia từng có chút cảm giác si mê, chẳng qua lúc đó không có tâm trạng mà nghĩ đến chuyện này. Vả lại cô cũng biết rõ bản thân mình, tuy xuất thân bần hàn, nhưng cô có mục tiêu cao xa, cô từng thề nhất định phải dựa vào thực lực bản thân để giành lấy tiền tài và sự tự tôn, bây giờ cô đã làm được rồi. Cừu Chính Khanh lúc bấy giờ cũng nghèo như cô, cho nên Mao Tuệ Châu biết rằng cho dù có thể quay lại quá khứ thì cô cũng sẽ không có ý nghĩ xa vời gì với Cừu Chính Khanh ngày đó.

Nhưng bây giờ đã khác rồi. Cừu Chính Khanh không hề thua kém cô, việc này làm cô rất vui mừng. Vì thế cô nghĩ, có lẽ sẽ không ai thích hợp với cô hơn Cừu Chính Khanh. Bọn họ giống nhau, anh sẽ không xem thường cô, cũng không bợ đỡ cô. Anh có thể hiểu được đám họ hàng nghèo của cô, hiểu được quan điểm, suy nghĩ và hành vi của cô. Mao Tuệ Châu nghĩ, qua lại với người như vậy chắc sẽ rất thoải mái. Không có tự ti hay tự cao, hai người hoàn toàn bình đẳng với nhau, không thể nào thích hợp hơn được nữa.

Mao Tuệ Châu lau tay, điều chỉnh lại tâm trạng rồi ra khỏi nhà vệ sinh. Hy vọng mọi việc hôm nay sẽ thuận lợi, nhưng trước tiên phải đợi Doãn Đình đi đã.

Mao Tuệ Châu vừa trở về bàn thì nghe thấy Doãn Đình đang nói với người phục vụ, chọn món bít tết rượu đỏ ba trăm năm mươi tám đồng kia. Mao Tuệ Châu nhìn Doãn Đình một cái, cô gái này thật sự không khách sáo, chỉ là bạn của đồng nghiệp mà cũng dám gọi món đắt như vậy. Cô liếc mắt đánh giá Doãn Đình, ăn mặc bình thường, không hề trang điểm, ngồi chiếc xe đạp rách nát, nghĩ chắc không có nhiều cơ hội đến nhà hàng loại này. Nghĩ vậy trong lòng cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô một lòng muốn giúp Cừu Chính Khanh nên đối với Doãn Đình không có chút thiện cảm nào.

Mao Tuệ Châu lật qua lật lại thực đơn, chọn món mì Ý, salad rau và nước ép trái cây. Thật ra thì ăn gì cũng được, cô không để ý những chuyện này. Hôm nay chủ yếu là cô muốn gặp Cừu Chính Khanh, đã nhiều năm như vậy, không biết anh đã thay đổi những gì. Nói chuyện qua điện thoại và qua mạng rất ăn ý, nhưng phải gặp trực tiếp xem người thật thế nào. Cũng may là sự nghiệp và thành tích của Cừu Chính Khanh cũng tốt như cô, ngay cả ngoại hình cũng giống cô, chăm sóc rất tốt. Anh quả nhiên là một người có trách nhiệm với bản thân.

Lại thêm lần hẹn này có thể nhìn ra Cừu Chính Khanh rất phong độ, cô rất vừa ý. Nhưng người đàn ông phong độ quá cũng không phải chuyện tốt, Mao Tuệ Châu lại nhìn Doãn Đình, sẽ có một số người thừa dịp lợi dụng.

Cừu Chính Khanh cũng đã chọn xong món, nhân viên phục vụ thu lại thực đơn, chỉ còn lại ba người sáu con mắt nhìn nhau.

Doãn Đình tìm chuyện để nói: “Zoe này, chị làm nghề gì vậy?” Thân là một bóng đèn đạt tiêu chuẩn, cô cảm thấy mình có trách nhiệm điều chỉnh bầu không khí của cuộc hẹn này một chút.

Mao Tuệ Châu vừa trả lời, vừa theo thói quen lấy hộp danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho Doãn Đình một chiếc. Trên đó ghi, chức vụ của cô ấy là Phó tổng một công ty nước ngoài lớn ở Trung Quốc.

Doãn Đình sầm mặt, cô chỉ là tùy tiện hỏi thôi mà, chị gái này có cần nghiêm túc thế không? Còn nữa, ngày cuối tuần hẹn hò mà lại mang theo danh thiếp sao? Doãn Đình nhanh chóng nhận lấy, khen ngợi Mao Tuệ Châu tài giỏi. Mao Tuệ Châu chỉ cười cười lịch sự, cảm thấy được Doãn Đình khen cũng chẳng lấy gì làm tự hào. Nghĩ lại thì lấy danh thiếp ra theo thói quen như vậy có chút ngu ngốc, danh thiếp đưa cho cô ta thì có ích gì chứ? Mọi người chắc không cho rằng cô đang khoe khoang đâu.

Doãn Đình quay đầu lại nhìn Cừu Chính Khanh, chắc không phải anh cũng mang theo danh thiếp chứ? Có chút tò mò, thế là cô thử nhẹ giọng thăm dò: “Cừu tổng, anh có danh thiếp không?”

Cừu Chính Khanh nhướng mày: “Cô cần sao?”

Doãn Đình lại sầm mặt, nói không cần có được không? Cô nghĩ một chút, quyết định lễ phép một chút: “Cảm ơn.”

Cừu Chính Khanh nhìn cô, trong lòng tự hỏi cảm ơn là cần hay không cần? Kiếm chuyện sao? Không việc gì cô lấy danh thiếp của anh làm gì?

Bên này Mao Tuệ Châu đã tiện tay đưa tấm danh thiếp qua cho Cừu Chính Khanh, dù sao cũng lấy ra rồi, hai người họ cũng chưa trao đổi danh thiếp với nhau. Cừu Chính Khanh nhận lấy, có qua có lại nên cũng lấy danh thiếp ra đưa cho cô. Doãn Đình ngơ ngẩn nhìn màn kịch trước mắt.

Quả thật là trời sinh một đôi mà!

Đừng nói cô nghĩ nhiều, cô dám cá hai người này bề ngoài làm vẻ trao đổi danh thiếp, nhưng thật ra đang ngấm ngầm ám hiệu cho nhau. Cô có trực giác của phái nữ, lại thêm kinh nghiệm theo đuổi con trai phong phú, tuy chưa từng thành công nhưng cũng không thể nói cô không có kinh nghiệm, tóm lại thì cô cảm thấy rất rõ hai người này nhất định có quan hệ không bình thường.

Doãn Đình hết nhìn người này, lại nhìn người kia, Cừu Chính Khanh đang chuẩn bị cất ví tiền thì thấy cô nhìn qua, nên anh nhìn lại. Doãn Đình vội cười cười, Cừu Chính Khanh thở dài trong lòng, cảm thấy nụ cười này của cô có ý muốn xin danh thiếp. Tuy anh cảm thấy việc đưa danh thiếp cho cô chẳng có ý nghĩa gì, nhưng người đã mở miệng thì anh đành đưa thôi.

Doãn Đình ngượng ngùng nhận lấy tấm danh thiếp, nụ cười vẫn giữ trên môi. Trả lại danh thiếp thì thật quá mất lịch sự rồi. Cô cảm ơn rồi cất hai tấm danh thiếp vào túi quần jeans của mình.

Mao Tuệ Châu đang xem danh thiếp của Cừu Chính Khanh, nhìn thấy địa chỉ công ty thì nhớ ra mình cũng có người bạn đang làm ngân hàng trong toà nhà đó. Cô thuận miệng nói một câu, Cừu Chính Khanh cũng biết ngân hàng đó, rồi hai người nói một vài dự án cả hai đều biết, sau đó nữa thì tự nhiên thảo luận tới các vấn đề vận hành vốn, thao tác thị trường, ảnh hưởng của ngành nghề này nọ.

Doãn Đình ngồi một bên nhàm chán uống nước. Từ một tấm danh thiếp bàn tới chuyện kinh tế, cô nghe không hiểu gì cả. Sao mãi thức ăn chưa được đưa lên nhỉ, cô thật sự đói lắm rồi.

Như nghe được lời khẩn cầu tha thiết trong lòng Doãn Đình, nhân viên phục vụ đi đến dọn các món khai vị mà Doãn Đình đã gọi như rượu, bánh mì, trứng cá muối, salad, súp… Những món đó bày ra gần nửa bàn ăn, Mao Tuệ Châu và Cừu Chính Khanh ngừng nói chuyện, nhìn nhân viên phục vụ dọn món. Doãn Đình có chút ngại ngùng nói: “Hai người có muốn ăn một chút không?”

Mao Tuệ Châu cười: “Đừng khách sáo, món của chúng tôi cũng sắp được mang lên rồi.”

“Vậy em ăn đây.” Doãn Đình cũng không khách sáo, sau khi nói một tiếng thì bắt đầu động đũa.

Mao Tuệ Châu và Cừu Chính Khanh tiếp tục thảo luận chuyện kinh tế của họ, một lúc sau, món ăn của họ cùng món chính của Doãn Đình cũng được dọn lên, cả một bàn đầy bát với đĩa, hai phần ba đều là Doãn Đình ăn.

Mao Tuệ Châu im lặng nhìn, thấy Doãn Đình ăn rất tập trung thì quyết định mặc kệ, không để ý những chuyện này làm gì, dù sao cũng không phải bạn cô, sau này cũng không qua lại với nhau. Nhưng về phía Cừu Chính Khanh thì có cơ hội cô phải nhắc nhở anh một tiếng, đối với bạn của đồng nghiệp không cần quá khách sáo, cũng phải xem người đó là ai chứ.

Thật ra khi nhìn thấy bàn ăn Doãn Đình không phải không hối hận, nếu biết sớm thì dù món khác không ngon lành gì cô cũng sẽ gọi cho rồi. Cô nào biết hai người này lại thú vị như vậy, hẹn hò mà ăn uống không khác gì đi bàn chuyện làm ăn, chẳng lãng mạn chút nào. Bây giờ bày ra cái bàn như thế rồi cô chỉ có thể thủ tiêu từng chút từng chút mà thôi, để nhân viên phục vụ nhanh chóng dọn mớ đĩa này xuống, nếu không cô sẽ mất mặt chết mất.

Cố gắng ăn, ăn, ăn cuối cùng bàn ăn cũng không còn khó coi như trước, Doãn Đình thở phào một hơi, ngừng lại nghỉ ngơi một chút. Hai vị anh tài của xã hội đã bàn tới tình hình kinh tế ở Châu Âu. Doãn Đình thở dài trong lòng, đúng là những người vì nước vì dân vì thiên hạ mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play