Cừu Chính Khanh lái xe nhưng vẫn cảm thấy có một ánh mắt ở phía sau dán chặt lên mình. Anh liếc nhìn gương chiếu hậu một cái, gương mặt nhỏ kích động đầy vẻ bát nháo đang ngồi ghế sau kia thật khiến anh muốn thở dài. Cũng khó trách trước khi ra tay giúp đỡ anh lại do dự như vậy, những người quen biết với đại tiểu thư Tần Vũ Phi đúng là không thể chọc vào được mà.

Cừu Chính Khanh lại nhìn Mao Tuệ Châu, cô bình thản ngồi bên ghế phụ, cảm nhận được ánh mắt của anh nên quay đầu lại mỉm cười với anh. Trên xe có thêm một người quả nhiên khiến không khí thay đổi, cô cũng không có tâm trạng mà gợi chuyện, chỉ muốn nhanh chóng đến nơi.

Cừu Chính Khanh hắng giọng một cái rồi hỏi Doãn Đình: “Đưa cô đến tiệm sửa xe là được rồi phải không?” Sau khi sửa xong xe cô có thể tự về.

“Đúng vậy! À. Cừu tổng à, anh có thể cho em mượn ít tiền không?” Doãn Đình vừa nhắc đến tiền, Mao Tuệ Châu liếc nhìn cô một cái.

“Sao vậy?” Cừu Chính Khanh nhíu mày: “Ví tiền của cô mất rồi à?”

“Em không mang.” Câu trả lời của Doãn Đình vẫn mang phong cách nhanh gọn, dứt khoát.

Cừu Chính Khanh nhìu mày càng chặt: “Cô không mang điện thoại, không mang ví tiền, cô đạp xe đi đâu vậy?”

“Không đi đâu cả, tại hôm nay trời đẹp, em cảm thấy ra ngoài hóng gió một chút chắc sẽ rất thoải mái, thế là đạp xe đi luôn. Em định đạp xung quanh khu phố này khoảng năm phút rồi về nhà nên không mang theo túi xách. Không ngờ mây trời lại đẹp như vậy, em định đạp qua mặt đám mây đó thì sẽ quay xe về nhà, ai biết được đám mây kia bay nhanh quá, em không để ý nên càng đạp càng đi xa.”

Cừu Chính Khanh không nói nên lời, Mao Tuệ Châu vuốt vuốt tóc, cũng không có lời nào để nói.

Doãn Đình im lặng được năm giây lại hỏi: “Vậy em vay tiền không có vấn đề gì chứ? Nếu không, em không có tiền sửa xe.” Sửa xe xong cô có thể về nhà rồi.

“Không vấn đề.” Cừu Chính Khanh lập tức đồng ý. Tiền sửa xe chỉ là chuyện nhỏ. Đột nhiên anh lại nghĩ đến một chuyện: “Chắc không phải cả chìa khóa nhà cô cũng không mang chứ?”

“Hả?” Doãn Đình bắt đầu lục lọi túi áo.

“A!” Xem ra cô không mang thật rồi.

“Ôi!” Một tràng liên tiếp ba tiếng cảm thán của Doãn Đình khiến cho Cừu Chính Khanh muốn xoa trán.

“Không sao, anh trai em chắc chắn có ở nhà. Khi em ra khỏi nhà anh ấy còn đang ngủ nướng mà.” Doãn Đình không lo lắng chút nào. Cừu Chính Khanh rất muốn buông tiếng thở dài, muốn hỏi xem cô có thể nghiêm túc, đàng hoàng mà nhìn nhận sai lầm cẩu thả này hay không. Nhưng cô lại không phải nhân viên của anh, anh nhịn!

Một lúc sau lại nhịn không được, Cừu Chính Khanh vẫn quyết định phải mở một cuộc phê bình, “Lần sau cô nên chú ý một chút, những chuyện như thế này, nếu không phải đúng lúc tôi đi qua thì phải làm thế nào?”

“Không sao đâu.” Doãn Đình cười nói. Cừu Chính Khanh nghẹn lời, anh đâu có hỏi có sao hay không sao? Anh đang chuẩn bị giảng đạo lí với cô, đây là lời mở đầu thôi mà.

Doãn Đình rõ ràng đâu có lĩnh hội được nghệ thuật của cách nói này, cô lại tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Cừu tổng, anh cứ yên tâm đi. Lúc nãy là tại xe đột nhiên bị hỏng, lại còn thảm như vậy nên em có chút chán nản, mới ngồi bên đường nghỉ ngơi một chút thôi.”

Rõ ràng là cô ấy đã ngồi gần hai mươi phút đồng hồ! Cừu Chính Khanh dựa vào thời gian và quãng đường đi lại của mình mà tính, sau khi anh nhìn thấy Doãn Đình không bao lâu thì xe cô đã hỏng, cho nên chắc chắn cô bó tay ngồi bên đường rất lâu rồi.

“Em đang chuẩn bị gọi taxi đến chở chiếc xe. Em định để xe lại ở tiệm sửa xe, sau đó về nhà trước, về đến nhà thì có thể trả tiền taxi rồi. Sau đó thì quay lại thanh toán tiền cho tiệm sửa xe để mang xe đạp về. Anh xem, cách giải quyết này tốt quá còn gì.”

Cừu Chính Khanh lại nghẹn lời, cũng may mà anh chưa mở miệng giáo huấn, nếu không anh chắc chắn sẽ biến thành tên ngốc. Khoan đã, vấn đề đâu phải là cách giải quyết, mà vấn đề nằm ở thái độ. Tuy cách giải quyết quan trọng thật, nhưng thái độ không nghiêm chỉnh thì sẽ luôn bị kẹt trong cái vòng luẩn quẩn là mắc sai lầm rồi tìm cách giải quyết rồi lại tiếp tục mắc sai lầm. Đúng, cái anh cần giáo huấn cô chính là việc này.

Doãn Đình lại nói tiếp: “Cho dù không bắt được taxi cũng không sao, em dắt xe đến tiệm sửa xe cũng được, em thường xuyên tập thể dục, thể lực rất tốt. Đến tiệm sửa xe rồi thì mượn điện thoại gọi cho anh trai em, vậy là mọi vấn đề đều được giải quyết rồi.”

Rất tốt, có cả kế hoạch B, hơn nữa còn thể hiện được thực lực của một nữ hảo hán. Cừu Chính Khanh mím môi: “Còn nữa không?”

“Còn một cách đơn giản hơn nữa, đó là chặn bừa một người nào đó trên đường hỏi mượn điện thoại để gọi cho anh trai em. Em ngoan ngoãn ngồi đợi anh ấy đến giải quyết hết mọi chuyện là được.”

Môi Cừu Chính Khanh mím càng chặt, kế hoạch C cũng nghĩ ra luôn rồi. Nhưng anh đâu phải muốn hỏi cô, rõ ràng anh đã dùng giọng điệu mỉa mai không chút che giấu rồi mà. Bình thường khi cấp dưới nghe anh nói như vậy đều lập tức câm như hến chờ anh ra chỉ thị. Được rồi, cô không phải nhân viên của anh, anh nhịn!

Nhưng anh vẫn nhịn không được, vẫn muốn nói cô vài câu: “Cô có nghĩ qua nếu trước khi đi cô lập kế hoạch rõ ràng, không lười biếng, đem theo túi xách đàng hoàng, ra cửa cũng không sơ ý như vậy, chú ý an toàn một chút, thì những chuyện rắc rối sau đó sẽ không cần phải lo lắng tới hay không?” Anh vừa nói vừa nhìn Doãn Đình qua gương chiếu hậu.

Doãn Đình chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Cừu tổng không cần lo lắng, những chuyện đó đều là chuyện nhỏ mà.”

Cừu Chính Khanh lại bị nghẹn lời, anh đâu có lo lắng, anh đang phê bình mà. Anh vừa định nói tiếp thì Doãn Đình chỉ phía trước nói lớn: “Đến rồi, đến rồi, chính là cửa tiệm có bảng hiệu màu xanh kia kìa.”

Nhanh như vậy đã tới nơi rồi? Cừu Chính Khanh nhíu mày, vẫn chưa lên lớp được cô quả thực có chút đáng tiếc. Nhưng thôi kệ, cô cũng không phải nhân viên của anh.

Cừu Chính Khanh tấp xe vào bên đường, giúp Doãn Đình lấy xe đạp xuống. Tiệm sửa xe này kinh doanh rất tốt, khách đến tiệm phải xếp hàng, ông chủ nói với Doãn Đình rằng phải đợi ít nhất một tiếng đồng hồ.

“Được, vậy xe cử để đây trước, bác cứ sửa đi, cháu sẽ quay lại lấy sau ạ.” Doãn Đình nói chuyện với ông chủ xong quay đầu nói với Cừu Chính Khanh: “Cừu tổng, em không cần vay tiền của anh nữa. Em bắt taxi về nhà trước.”

Cừu Chính Khanh không nói gì, lấy điện thoại ra đưa cho cô. Doãn Đình mờ mịt nhìn chiếc điện thoại.

“Gọi điện thoại cho anh trai cô trước, xác định là anh ta sẽ ở nhà đợi và giúp cô mở cửa.”

“Ồ.” Doãn Đình cầm chiếc di động của Cừu Chính Khanh, suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra số điện thoại của anh trai cô, sau đó bắt đầu gọi.

“Anh! A, xin lỗi, tôi gọi nhầm số rồi.” Cuộc gọi thứ nhất thất bại, Cừu Chính Khanh đứng kế bên nghe được, hai hàng chân mày lại bắt đầu nhíu lại. Nếu anh là anh trai cô, nhất định phải ép cô học thuộc số điện thoại của cả nhà mới được.

Doãn Đình gọi lần thứ hai thì gọi đúng. Nhưng hàng chân mày của Cừu Chính Khanh vẫn nhíu chặt, vì Doãn Đình còn chưa bắt đầu kể lể tình hình của cô thì đã hét lên: “Cái gì? Lúc em ra khỏi nhà không phải anh vẫn còn đang ngủ sao, vậy mà mới đó đã bay đến ngoại thành rồi? Anh đi leo núi với bạn? Ồ, ra là thế, cũng tốt, anh nên thường xuyên vận động một chút, toàn thức đêm lại lười vận động, không tốt cho sức khỏe đâu. Leo núi cũng được, hít thở không khí trong lành, đừng có hút thuốc đó. Được rồi, em không lằng nhằng nữa, em cúp máy đây. Anh leo cho đàng hoàng đó, nhất định phải leo lên đến đỉnh nhé.”

Doãn Đình cúp điện thoại, đứng trầm ngâm suy nghĩ.

Cừu Chính Khanh cảm thấy mình đúng là người bình tĩnh, đến bây giờ vẫn chưa túm lấy cô lắc mạnh mà hỏi xem rốt cuộc trong nào cô chứa thứ gì. Bản thân không mang tiền, không mang chìa khóa, không thể vào nhà, vậy mà còn dặn dò anh trai mình phải leo núi cho đàng hoàng, nên thường xuyên vận động một chút.

Não cô ấy bị úng nước rồi sao?

“Nhà cô còn có ai không?” Anh nhẫn nại, phải nhẫn nại.

“Bố em đã đi câu cá với bạn từ sáng sớm rồi, cũng không ở trong thành phố.”

Rất tốt, vô cùng tốt. Cừu Chính Khanh cào cào mái tóc. Cô không nhắc tới mẹ mình, nhưng giọng điệu giống như trong nhà không còn ai nữa. “Gọi cho Tần Vũ Phi, cô qua chỗ cô ấy ngồi tạm một lúc.” Anh đề nghị.

Mao Tuệ Châu ngồi trên xe nhìn thấy bên này hình như có chút rắc rối, xuống xe đi tới, vừa đúng lúc nghe thấy Doãn Đình hỏi Cừu Chính Khanh: “Cừu tổng, anh cho em vay bốn trăm đồng được không?”

“Để làm gì?” Cừu Chính Khanh hỏi lại. Bốn trăm đồng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng anh lại nghĩ không ra cô cần số tiền này để làm gì. Chẳng lẽ đi nhờ người phá khóa giúp cô mở cửa nhà? Chẳng lẽ cô thật sự không nghĩ tới việc nhờ vả Tần Vũ Phi, hoặc nhờ người bạn khác cũng được mà.

“Em đói rồi.” Câu trả lời của Doãn Đình thật sự làm cho Cừu Chính Khanh té ngửa.

“Đói rồi?” Người con gái này đúng thật là có cái đầu không giống người khác.

Doãn Đình gật gật đầu, chỉ chỉ vào nhà hàng gần nhất ở đối diện, cũng là nhà hàng cao cấp duy nhất trên con đường này. “Nhà hàng này có món bít tết giá ba trăm năm mươi tám đồng, ăn cũng được lắm. Em đói rồi, dù sao thì xe cũng chưa sửa xong, nhà cũng không vào được, cho nên đi ăn trước là hợp lí nhất. Sửa xe bên này hết bốn mươi lăm đồng, em ăn xong thì quay lại lấy xe, sau đó có thể đạp xe đến cô nhi viện ở gần đây chơi một lúc, đến chiều thì bố em đã về rồi, em về nhà là vừa đúng lúc.”

“Nhưng như vậy cô vẫn thiếu ba đồng.” Cừu Chính Khanh nghiêm túc nói.

“Sao cơ?” Doãn Đình ngơ ngẩn.

“Ba trăm năm mươi tám đồng bít tết thêm bốn mươi lăm đồng sửa xe, tổng cộng bốn trăm lẻ ba đồng, cô chỉ mượn tôi bốn trăm đồng, còn thiếu ba đồng.”

“Cái gì?” Doãn Đình chớp chớp mắt, xòe tay ra đếm, “Em còn tưởng sẽ dư bảy đồng.”

Cừu Chính Khanh hoàn toán không muốn tiếp chuyện với cô nữa, với trình độ toán học như vậy không cách nào nói chuyện được. Anh ra dấu cho cô lên xe: “Đi thôi, vừa hay tôi đã đặt bàn ở nhà hàng, cùng đi đi.”

Cái gì? Vậy không phải cô trở thành bóng đèn rồi sao? Cho cô nhiều cơ hội hóng chuyện như vậy hình như không tốt lắm, cô sợ mình chịu không nổi.

Doãn Đình có chút hưng phấn, hết nhìn Cừu Chính Khanh lại nhìn qua Mao Tuệ Châu. Cô rất muốn tốt bụng nhắc nhở Cừu Chính Khanh một chút, nhà hàng đó ngoài món bít tết ra những món khác cũng bình thường thôi, nhưng giá tiền thì đắt chết đi được. Hơn nữa nơi đó sặc mùi thương mại, không khí lại vắng lặng, không thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò chút nào. Cũng tại hôm nay xui xẻo đến vậy, không còn lựa chọn nào khác cô mới đành vào nhà hàng này lánh một lát. Cô biết rất nhiều nơi thích hợp để hẹn hò, cô có thể giới thiệu cho hai người mà.

Nhưng cô lại không thể tỏ ra không biết điều như vậy, hơn nữa người ta đồng ý cho cô vay tiền ăn trưa, tốt nhất không nên nhiều lời làm gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play