Hai người này không thành một đôi thì cô tuyệt đối không cam tâm. Thật sự quá hợp!
Doãn Đình uống hết ly rượu đỏ trong tay, cuộc nghỉ giữa hiệp kết thúc. Cô tiếp tục tập trung chuyên môn, mười phút sau cuối cùng đã ăn xong.
Ăn no rồi, thật thỏa mãn.
Nhân viên phục vụ đi qua thu dọn bát đĩa đã ăn xong. Trong chốc lát, trước mặt Doãn Đình đã được thu dọn sạch sẽ. Cô bắt đầu suy nghĩ lời thoại nên nói để chào tạm biệt. Một cái bóng đèn đạt chuẩn là phải hiểu ý người khác, ăn no rồi thì phải rút lui thôi. Cô đã chuẩn bị xong.
Bộ dáng suy tư của Doãn Đình bị Cừu Chính Khanh liếc thấy, cái liếc mắt của Cừu Chính Khanh lại dẫn theo cái liếc mắt của Mao Tuệ Châu, khi Doãn Đình ngẩng đầu lên thì thấy hai người đều đang nhìn mình.
“Em ăn xong rồi.” Câu mở lời này thật quá đơn giản dễ hiểu, tiếp theo việc cần làm là thể hiện ý cảm ơn và xin lỗi. “Thức ăn rất ngon, cảm ơn Cừu tổng đã ra tay giúp đỡ. Em quấy rầy lâu như vậy, thật là ngại quá, vậy nên em xin phép cáo từ trước.” Tiếp theo nữa là thể hiện ý xin giúp đỡ, “Nhưng vẫn phải nhờ Cừu tổng cho em mượn thêm bốn mươi lăm đồng. Em đi lấy xe, sau này sẽ trả lại cho anh.”
Nói liền một hơi, rõ ràng rành mạch, quả quyết lưu loát, Doãn Đình rất hài lòng với bản thân.
Cừu Chính Khanh rút ví, lấy ra hai trăm đồng đưa cho cô: “Bốn mươi lăm đồng làm sao đủ, lỡ chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không hay lắm. Số tiền còn dư cô cứ giữ để phòng thân, lỡ không vào nhà được thì có thế gọi xe hay ăn uống gì đó.”
Sự hào phóng của Cừu Chính Khanh làm cho Mao Tuệ Châu nhíu mày. Doãn Đình thì không hề khách sáo: “Dạ!” Cô thoải mái nhận lấy, sau đó đứng lên chào Cừu Chính Khanh và Mao Tuệ Châu một tiếng rồi đi mất.
Mao Tuệ Châu nhìn theo bóng dáng nhẹ nhàng khoan thai của Doãn Đình ra khỏi nhà hàng, nhịn không được hỏi Cừu Chính Khanh: “Cô ấy làm nghề gì vậy?”
“Hình như là làm hành chính cho một công ty in ấn nào đó thì phải.” Nếu anh nhớ không nhầm thì lúc trước Doãn Đình từng nói cô ấy làm việc cho công ty in ấn của bố mình.
“Bạn của đồng nghiệp? Thân với cậu lắm sao?”
“Cũng không tính là thân.”
“Vậy nếu cô ấy không trả tiền thì làm thế nào?”
Cừu Chính Khanh bật cười: “Làm gì đến nỗi đó.” Anh tin rằng Doãn Đình còn chẳng thèm để mắt đến vài trăm đồng kia.
“Đối với cậu có lẽ là chuyện nhỏ. Nhưng có một số người lại cảm thấy có lợi không kiếm thì đúng là thiệt thòi, nếu người ta cố ý không trả, cho dù chỉ là vài trăm đồng cũng đủ cảm thấy bực mình.”
“Cảm ơn cậu, đừng lo lắng, sẽ không có chuyện đó đâu.” Giọng điệu của Cừu Chính Khanh hờ hững, tỏ rõ ý không muốn nói tiếp chuyện này. Khoan nói tới chuyện Doãn Đình quỵt anh vài trăm đồng là việc không thể xảy ra, không hiểu rõ tình hình mà lại dùng chuyện chưa xảy ra nghĩ xấu cho người khác, việc này anh không tán thành chút nào. Có thể tiếp xúc với loại người nào, nên hay không nên cho mượn tiền, đáng hay không đáng để giúp đỡ, anh cảm thấy bản thân vẫn đủ năng lực để phán đoán, không cần người khác khoa tay múa chân trước mặt anh. Về mặt này, Cừu Chính Khanh thừa nhận mình có chút gia trưởng.
Mao Tuệ Châu biết ý nên không nói nữa, tránh nhắc tới chủ đề này. Cô vẫn chưa là gì của Cừu Chính Khanh, tất nhiên không quản được những chuyện nhỏ nhặt như anh cho ai vay tiền, nhưng việc chủ động để cho một người không thân thiết lợi dụng cô không thể nào tán thành được. Tuy nhiên vấn đề cỏn con này cũng không làm lung lay việc cô cảm thấy Cừu Chính Khanh là đối tượng rất thích hợp để kết hôn. Mao Tuệ Châu uống một hớp nước, quyết định không cần vòng vo nữa, có thể vào thẳng vấn đề chính rồi.
“Cừu Chính Khanh, cậu còn nhớ năm đó khi tốt nghiệp mình đã gọi điện thoại cho cậu, cảm ơn sự tồn tại của một đối thủ như cậu không?”
Cừu Chính Khanh cười: “Nhớ chứ. Câu nói ấy mình không bao giờ quên đâu. Tuy lúc đó không nói ra miệng nhưng đấy cũng là những gì mình nghĩ. Có cạnh tranh mới có áp lực, mà áp lực sẽ thôi thúc ta tiến bộ, cũng may mà có đối thủ mạnh như cậu, mình mới có được một thành tích xuất sắc như vậy mà xin được vào làm việc trong công ty mình mơ ước.”
“Ha ha!” Mao Tuệ Châu rất vui, “Xem ra chúng ta không chỉ giống nhau về nhiều mặt mà còn tâm ý tương thông nữa.”
Cừu Chính Khanh cười cười gật đầu.
Mao Tuệ Châu nói tiếp: “Hơn nữa xa cách nhiều năm, khi chúng ta gặp lại cả hai vẫn còn độc thân. Mình cảm thấy hai chúng ta thật có duyên. Vì thế mình muốn hỏi cậu, cậu có đồng ý lấy hôn nhân làm tiền đề, qua lại với mình không?”
Cừu Chính Khanh ngây người. Thẳng thắn dứt khoát như vậy quả là phong cách của một người phụ nữ mạnh mẽ.
Nếu đã qua lại với nhau đương nhiên phải lấy mục tiêu sau này sẽ kết hôn. Anh không có thời gian chơi trò yêu đương, cũng không có tâm trạng cho chuyện đó. Mao Tuệ Châu đối với anh thật sự là một trường hợp đặc biệt, có thể nói là cùng chung chí hướng, nói chuyện với cô rất thoải mái. Cô là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, lại thích nhúng tay vào những chuyện nhỏ nhặt như vậy… về điểm này Cừu Chính Khanh cũng không biết nên làm sao, không đồng ý ngay được.
Thật ra trước cuộc hẹn này anh cũng ngờ ngợ rằng Mao Tuệ Châu có thể có ý như vậy, cũng có thể do trực giác của đàn ông. Anh rất vui và có chút chờ đợi, chỉ là lòng hư vinh của đàn ông đó mà. Cho dù cô không có ý định như vậy thì anh cũng rất sẵn lòng gặp cô. Tóm lại, lí trí nói cho anh biết, xét học vấn, xét lí lịch, xét cá tính, Mao Tuệ Châu là một đối tượng lí tưởng của anh. Nhưng cũng ngay khi nãy, lí trí lại nói với anh, có lẽ đối tượng này cũng không hẳn là lí tưởng cho lắm.
Thân là một người đàn ông có sự nghiệp bận rộn, anh không ngại lấy một người vợ mạnh mẽ, anh cảm thấy một nửa của mình nếu có sự nghiệp độc lập, tài giỏi thì rất tốt, rất thích hợp với anh. Nhưng nếu mạnh mẽ mà còn thích quản cả những chuyện nhỏ như con kiến của anh thì anh sẽ không thoải mái.
Sự do dự lúc này của anh bị Mao Tuệ Châu nhìn thấy, cô mỉm cười, sảng khoái nói: “Không cần trả lời mình ngay đâu, dù sao thì đây cũng là một chuyện rất nghiêm túc. Cậu cứ suy nghĩ đi, chúng ta vẫn giữ liên lạc, khi nào cậu có đáp án thì nói cho mình biết.”
Cừu Chính Khanh thở phào, mỉm cười lại với cô: “Được.” Đúng là anh cần có thời gian để suy nghĩ và đánh giá lại, dùng thái độ và tinh thần có trách nhiệm cùng thời gian quý báu để cân nhắc, một khi đã nhận lời qua lại với nhau, anh sẽ càng nỗ lực để đạt được mục tiêu cuối cùng là kết hôn. Vả lại đây là một chuyện vô cùng nghiêm túc, không thể kết luận một cách qua loa được.
Cừu Chính Khanh rất thích sự hào sảng của Mao Tuệ Châu, trong lòng âm thầm cộng điểm cho tính khả thi của hợp đồng này.
Ba ngày sau, thứ Tư.
Khoảng năm giờ chiều, Cừu Chính Khanh đang trong phòng họp nhỏ cùng cấp dưới, giám đốc tiêu thụ đang diễn giải về kế hoạch, cuộc họp đang chuẩn bị đi đến hồi kết. Đúng lúc này Cừu Chính Khanh nhìn qua tấm kính phòng họp thì thấy Doãn Đình đi ngang qua. Anh nhớ đến chuyện hôm Chủ nhật, có lẽ Doãn Đình đến để trả tiền cho anh.
Quả nhiên không sai, anh thấy Doãn Đình dừng lại trước cửa phòng làm việc, nói gì đó với thư ký của anh. Chắc là thứ ký cho cô biết anh đang họp, bởi vì anh thấy Doãn Đình quay lại nhìn về phía phòng họp bên này. Khi thấy anh, cô vẫy vẫy tay, trên mặt nở một nụ cười tươi rói. Cô còn giơ phong bì trong tay lên, dùng tay chỉ chỉ ý nói cô sẽ đưa nó cho thư ký của anh.
Cừu Chính Khanh gật đầu xem như chào hỏi cô. Anh đoán trong phong thư ấy chắc là tiền, rồi quay lại tiếp tục tập trung nghe báo cáo, đưa ra chỉ thị ngắn gọn, sau đó tan họp. Anh phải tham dự không ít cuộc họp, ghét nhất là khi họp toàn nói những lời thừa thãi, lãng phí thời gian của mình và người khác, lại ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc.
Cừu Chính Khanh dẫn đầu ra khỏi phong họp, khi đi qua bàn làm việc của thư ký, thư ký đưa cho anh phong bì Doãn Đình để lại khi nãy: “Cô Doãn nói đây là tiền trả cho anh.”
Cừu Chính Khanh gật đầu, trở về phòng làm việc, lắc lắc cái cổ tê cứng của mình, vô tình thấy chiếc cốc đã trống rỗng, anh quyết định tự đi rót cho mình một tách trà.
Cừu Chính Khanh thích tự mình đến phòng trà pha trà hay cà phê, một là vì đây là cơ hội duy nhất anh được vận động một chút trong thời gian dài ngồi làm việc trong văn phòng, hai là đoạn đường đến phòng trà sẽ đi qua hơn một nửa khu văn phòng, anh có thể quan sát thái độ làm việc của nhân viên. Bản thân anh là một người chăm chỉ, vì vậy anh rất để ý đến thái độ của cấp dưới. Từ góc độ này mà nói thì anh cũng được xem là một cấp trên nghiêm khắc.
Cầm cái cốc trên tay đi chầm chậm, khi ngang qua cửa phòng làm việc của đại tiểu thư Tần Vũ Phi thì anh nghe thấy tiếng của Doãn Đình.
“Phúc tinh cao chiếu.”
Tiếng của cô vừa giòn tan vừa lanh lảnh, Cừu Chính Khanh nghe mà có thể tưởng tượng ra bộ dạng hào hứng của cô. Bước chân bất giác chậm lại, anh nghe thấy Doãn Đình vẫn tiếp tục nói ở bên trong. Nhưng âm thanh không còn lanh lảnh nhu khi cô nói “phúc tinh cao chiếu” nữa, chỉ nghe loáng tháng cái gì mà “xin hãy nghiêm chỉnh chút”, “bạn gái”, “đem xe đi sửa”, “bóng đèn”, Cừu Chính Khanh nghĩ nhất định là đang nói về anh.
Năm chữ “xin hãy nghiêm chỉnh chút” khiến anh rất hứng thú. Có ý gì vậy? Chắc không phải biệt danh gì đó chứ? Biệt danh mà vừa dài vừa thâm ý như vậy sao?
Cừu Chính Khanh dừng hẳn trước cửa phòng làm việc của Tần Vũ Phi, nghe xem Doãn Đình rốt cuộc đang nói cái gì.
Doãn Đình quả nhiên đang tám chuyện về anh. Cô nói cảm thấy cô Zoe kia và anh rất có tướng vợ chồng, khí chất tương tự, cùng chung chí hướng, rồi lại chê bọn họ nói toàn những chuyện cô nghe không hiểu, chê anh không biết chọn nhà hàng, còn nói lúc đó rất muốn giới thiệu cho anh vài nhà hàng thích hợp để nói chuyện yêu đương hơn, nhưng không đúng thời cơ, đành phải gác qua một bên.
Cừu Chính Khanh mím môi, nói chuyện yêu đương? Anh hoàn toàn không nghĩ đến chuyện hẹn hò, yêu đương làm sao thú vị bằng công việc được, nhưng Mao Tuệ Châu và anh đúng là có nhắc đến chuyện này. Anh cũng không nghĩ Mao Tuệ Châu cần hẹn hò, chẳng qua đã đến tuổi phải thành gia lập thất, mà hai người họ lại rất có duyên với nhau, có lẽ sẽ trở thanh bạn đời tốt. Anh và Mao Tuệ Châu có lẽ đều có suy nghĩ như vậy.
Doãn Đình chỉ là người ngoài, vậy mà trong thời gian ngắn như vậy đã có thể nhìn ra anh và Mao Tuệ Châu là một đôi rất hợp, có lẽ hai người hợp thật. Trong lòng anh lại âm thầm cộng điểm cho tính khả thi của hợp đồng này.
Hai cô gái trong phòng đã bắt đầu chuyển sang đề tài kinh nghiệm nhiều lần theo đuổi bạn trai thất bại của Doãn Đình, Tần Vũ Phi đang phiền não vì chuyện tình cảm với bạn trai nên hỏi Doãn Đình: “Cậu thất tình nhiều lần như thế, làm sao mà vượt qua được vậy?”
“Thì mình nghĩ, trên đời nơi đâu chẳng có cỏ thơm, không gốc này thì có gốc khác. Thế nào rồi cũng gặp được một người thích hợp thôi. Nếu như xui xẻo không gặp được thì mình cũng đã có một cuộc sống rất phong phú, không uổng phí một kiếp này. So với việc trốn một góc chơi trò yêu thầm người ta, chẳng chịu làm thì thì tốt hơn nhiều.”
Cừu Chính Khanh cong môi, có chút buồn cười, đúng là cô gái nhỏ, vậy mà nghĩ cũng thoáng quá. Anh đang định rời đi, chuyện con gái anh nghe trộm thì không hay lắm. Sau này anh cũng nên nhắc nhở Tần Vũ Phi một chút, tuy là con gái của ông chủ, là đại công chúa của tập đoàn Vĩnh Khải, nhưng thân là một nhân viên công ty, trong thời gian làm việc phải nghiêm túc mới được. Bây giờ cô đang có khách, anh không tiện nói.