Sau này sự thật đã chứng minh, tuổi trẻ chính là lợi thế mạnh nhất của Cừu Chính Khanh. Khi anh mới đến Vĩnh Khải, cũng vì tuổi còn trẻ nên phải nhận không ít sự hoài nghi cùng khiêu khích, cản trở và thái độ chống đối của một số người. Nhưng anh đều có thể giải quyết tất cả, sự khiêu chiến như thế làm anh rất hưng phấn, Tần Văn Dịch cũng không quản làm anh càng hài lòng. Ông trả thù lao cao như vậy cho anh không phải để anh vào công ty rồi lại quay sang cầu cứu ông. Cừu Chính Khanh hiểu rõ điều này nên càng thêm mạnh dạn. Sau đó anh đã thành công.
Một lãnh đạo xuất thân bình thường, không quyền không thế từ đâu xuất hiện, cuối cùng cũng có thể làm cho tất cả phải bái phục. Bây giờ những nguyên lão trong Hội đồng quản trị đối với anh cũng rất tôn trọng. Tần Văn Dịch lại càng không cần nói tới, sự coi trọng và tín nhiệm của ông đối với Cừu Chính Khanh ai ai cũng biết. Thậm chí Tần Văn Dịch còn có ý để cho Tần Vũ Phi và Cừu Chính Khanh phát triển tình cảm, dù sao đứa con gái này cũng không quan tâm đến sự nghiệp, Vĩnh Khải của ông e là sau này không có người kế thừa, vừa hay Cừu Chính Khanh lại vô cùng thích hợp.
Nhưng Tần Vũ Phi lại không hề để ý đến Cừu Chính Khanh, Cừu Chính Khanh thì không cách nào chịu được thái độ làm việc nửa vời của Tần Vũ Phi.
Lúc đầu Cừu Chính Khanh cũng từng xem xét ý định này của Tần Văn Dịch, sau này ý nghĩ đó đã bị anh thẳng tay ném qua một bên. Còn chuyện nhảy qua công ty khác thì... chỉ cần Vĩnh Khải vẫn là Vĩnh Khải đó, Tần Văn Dịch vẫn là Tần Văn Dịch hiện tại, vậy thì anh sẽ không bỏ đi. Không lí do gì vì cái lợi trước mắt mà bỏ qua cơ hội phát triển lâu dài, điểm này anh đã cân nhắc rất kỹ.
Hôm sau đi làm, Tần Vũ Phi đến tìm anh, nói là muốn mời anh bữa cơm.
Đương nhiên không phải là giữa cô và anh có chuyện gì, cũng không thể là vì lo lắng anh sẽ bị người khác lôi kéo rời đi. Vì thế phản ứng đầu tiên của Cừu Chính Khanh chính là: “Cô lại gây họa gì rồi?”
“Tuy tôi không thông minh giỏi giang gì nhưng cũng không tới mức gây họa.”
“Được, vậy xin hỏi có việc gì cần tôi giúp đỡ sao?”
Tần Vũ Phi tỏ vẻ bất cần: “Anh nghĩ quá nhiều rồi, có việc gì mà tôi không giải quyết được, cần gì anh giúp đỡ. Chẳng qua cùng là đồng nghiệp với nhau, thỉnh thoảng tôi cũng nên nịnh nọt anh một chút, cùng nhau trò chuyện, bồi dưỡng tình cảm, như vậy sẽ càng hiểu nhau để phối hợp công việc tốt hơn.”
Cừu Chính Khanh nhíu mày: “Sao nghe có cảm giác sự việc lần này không phải chuyện tốt gì.” Nói thì nói vậy, cuối cùng Cừu Chính Khanh vẫn cùng Tần Vũ Phi đi ăn trưa.
Tần Vũ Phi nói đông nói tây, lại bàn chút chuyện công việc với anh, Cừu Chính Khanh càng thêm nghi ngờ. Ăn được một nửa, Tần Vũ Phi cuối cùng lên tiếng hỏi: “Cừu tổng, anh cảm thấy Cố Anh Kiệt là người thế nào?”
“Rất tốt, tuổi trẻ có tài, làm việc thành thật, năng lực cũng rất khá.”
Tần Vũ Phi ngập ngừng một lúc rồi nói: “Ừm, thật ra tôi muốn nói, tôi và anh ấy đang yêu nhau.”
“Ổ.” Trong lòng Cừu Chính Khanh nghĩ, thì ra đây mới là trọng điểm. Sợi chỉ đỏ của Doãn Đình cho anh đã làm phép gì, không chỉ mang đến vận đào hoa, còn kéo luôn cả tin tức đào hoa của người khác. Chuyện yêu đương của đại tiểu thư nói cho anh biết để làm gì?
Tần Vũ Phi lại nói tiếp: “Tôi còn chưa dám nói cho bố mẹ tôi biết. Cũng không biết bố tôi nghĩ thế nào về anh ấy, nếu ông biết, không biết có phản đối chúng tôi không?”
Cừu Chính Khanh nghĩ thầm, anh không phải bố mẹ cô thì làm sao mà biết được. Nhưng anh vẫn nên an ủi vài câu, sau đó nói: “Tần tổng cũng đánh giá khá cao cậu ba nhà họ Cố, trước mặt tôi cũng từng khen cậu ấy vài lần. Tôi nghĩ cô không cần phải lo lắng chuyện này.” Dừng một chút, anh nói tiếp, “Cô mời tôi ăn cơm chính là muốn dò hỏi cách nhìn của Tần tổng về cậu ba nhà họ Cố sao?”
“Đương nhiên không phải rồi.” Tần Vũ Phi nói, “Thật ra, tôi muốn nói chuyện của Tiểu Đình.”
Doãn Đình? Cừu Chính Khanh đối với chuyện của Doãn Đình có hứng thú hơn chuyện tình cảm của Tần Vũ Phi với Cố Anh Kiệt, anh nhướng mày: “Cô ấy có chuyện gì?”
“Là như thế này, tôi nghe nói lần trước Tiểu Đình có đến công ty tìm tôi, lúc đi ngang qua phòng họp nhìn thấy anh và Cố Anh Kiệt đang ngồi bên trong, cô ấy đã thuận miệng mời hai người đi ăn. Cố Anh Kiệt cảm thấy Tiểu Đình rất nhiệt tình với anh, vừa gặp đã mở miệng mời, thế nên anh ấy hiểu lầm Tiểu Đình có ý với anh. Tôi biết anh và Tiểu Đình lúc đó còn chưa quen biết, cô ấy mời anh ăn cơm như thế sẽ khiến anh hiểu lầm, vậy nên tôi mời anh đi ăn, nhân tiện giải thích một chút.”
“...” Cừu Chính Khanh sầm mặt. Anh hiểu lầm người nào cũng sẽ không hiểu lầm Doãn Đình có ý với anh. Cô gái bị Thần Vô Tâm ôm chặt kia... Thật ra lúc đó anh nghĩ Doãn Đình có ý với Cố Anh Kiệt, nhưng bây giờ đại tiểu thư đã nói rằng cô ấy đang yêu đương với Cố Anh Kiệt, anh không giải thích vẫn tốt hơn, kẻo lại gây thêm phiền phức cho cô ngốc Doãn Đình kia.
“Thật ra tôi hy vọng anh đừng hiểu lầm cô ấy có ý nghĩ quá phận nào với anh. Lần đó là vì tôi và Cố Anh Kiệt không ưa nhau, không muốn thấy anh ấy, thế nên Tiểu Đình mới qua giúp tôi dẫn hai người đi chỗ khác.” Cừu Chính Khanh không muốn nghe tiếp, nhưng Tần Vũ Phi thì vẫn chưa giải thích xong.
Cừu Chính Khanh nhanh chóng nắm được trọng điểm: “Cô đang nói lần đó rõ ràng cô đang ở công ty nhưng lại cố ý làm lơ chỉ thị của tôi, không chịu qua họp, còn tìm một người ngoài đến làm gián đoạn cuộc trò chuyện của tôi và khách hàng? Tần Vũ Phi, thái độ làm việc của cô ở đâu hả? Cô không chịu nghiêm túc một chút, đem chuyện cá nhân vào công việc là biểu hiện không chuyên nghiệp chút nào.”
“Dừng! Dừng!” Tần Vũ Phi kêu lên.
Cừu Chính Khanh không thèm để ý đến cô, anh đã lên lớp người khác thì làm sao có thể dễ dàng ngừng lại được. anh tiếp tục nói một tràng, “Lần trước cũng may không phải cuộc họp quan trọng gì, nhưng cũng không nên làm như vậy.” Tần Vũ Phi liền tức giận, xụ mặt với anh.
Xụ mặt anh cũng không sợ. Cừu Chính Khanh nắm bắt cơ hội đem những vấn đề trong thái độ làm việc của Tần Vũ Phi giảng dạy một hồi. Lúc về đến công ty, nhìn sắc mặt đó của Tần Vũ Phi... anh nghĩ nhất định cô đã hối hận khi mời anh ăn bữa cơm này.
Nhưng vì muốn giải thích một sự hiểu lầm có thể có giúp cho Doãn Đình mà cố ý mời anh ăn cơm, có chút kì lạ. Lúc Doãn Đình nói chuyện với anh hình như chẳng hề kiêng dè gì, nếu sợ anh hiểu lầm thì sao lại còn tỏ vẻ vừa gặp đã là bạn bè thân thiết với anh? Còn tặng chỉ đỏ, tặng bưởi cho anh nữa.
Cừu Chính Khanh suy nghĩ nửa ngày vẫn không hiểu, cuối cùng rút ra kết luận: không nên suy đoán tâm tư phái nữ, làm vậy chỉ lãng phí thời gian. Dù sao cũng không liên quan gì đến anh.
Hôm đó Cừu Chính Khanh họp với Tần Văn Dịch, khi trở lại thấy vẻ mặt Tần Vũ Phi là lạ, như có chuyện muốn nói rồi lại thôi. Cừu Chính Khanh quyết định không hỏi thì tốt hơn, nếu có việc gì Tần Vũ Phi sẽ tự nói ra, anh không cần mất thời gian suy nghĩ, còn rất nhiều việc đang chờ anh xử lí.
Không ngờ khi sắp đến giờ tan ca chiều hôm sau, Tần Vũ Phi đột nhiên giận đùng đùng chạy đến chất vấn anh, có phải anh đã nói cho bố cô biết chuyện cô và Cố Anh Kiệt đang yêu nhau hay không.
Cừu Chính Khanh rất kinh ngạc: “Tần tổng biết rồi sao? Chuyện đó không phải tôi nói.”
Tần Vũ Phi cũng rất kinh ngạc: “Ý anh là anh với bố tôi họp nửa ngày trời, không hề nhắc tới chuyện tôi Cố Anh Kiệt chút nào sao?”
“Đúng vậy.” Cừu Chính Khanh khó hiểu, “Đó là chuyện riêng của hai người, nếu như muốn để cho Tần tổng biết cũng nên để hai người tự nói, tôi là một người ngoài, sao phải nhắc đến chuyện này? Chuyện nhà các người tôi nhiều chuyện làm gì?” Chuyện này là lẽ đương nhiên không phải sao? Không cần cảm ơn anh.
Nhưng Tần Vũ Phi lại không hề tỏ ý muốn cảm ơn anh, ngược lại càng giận hơn.
Anh chợt hiểu: “Chắc không phải là cô cố ý nói cho tôi biết chuyện này vì muốn tôi nói lại cho bố cô biết đấy chứ?”
“Đương nhiên là không phải!” Tần Vũ Phi sầm mặt quay đầu bỏ đi.
Cừu Chính Khanh nghĩ thêm nửa ngày trời, vẫn không hiểu. Đại tiểu thư Tần Vũ Phi trước giờ không phải vẫn có phong cách thẳng thắn phóng khoáng sao? Từ lúc nào lại trở thành người vòng vo, do dự chần chừ thế kia rồi.
Nghĩ đến hai từ chần chừ này anh chợt nhớ đến Doãn Đình. Tin tức này của Tần Vũ Phi thật sự rất chấn động, không biết Doãn Đình đã biết chưa. Chắc là biết rồi, Tần Vũ Phi và cô trước nay có chuyện gì cũng nói cho nhau nghe kia mà. Đúng rồi, có khi nào Tần Vũ Phi sẽ oán giận nói anh không chịu giúp không?
Anh cũng không phải cố ý không giúp, anh thật sự không biết là cô ấy cần giúp đỡ mà. Cừu Chính Khanh suy nghĩ một lúc, thở dài một tiếng, phụ nữ đúng là phiền phức. Anh gọi điện qua văn phòng của Tần Vũ Phi, “Giám đốc Tần, nếu cô cần tôi giúp truyền tin này đến chỗ Tần tổng thì tôi vẫn có thể giúp cô.”
“Không cần!” Tần Vũ Phi tức giận đùng đùng cúp điện thoại.
Cừu Chính Khanh nhìn điện thoại trên tay, bình tĩnh đặt trả nó về chỗ cũ. Tốt quá rồi, không cần thì anh lại bớt được chút việc. Nhớ phải khen anh là thanh niên tốt nhiệt tình muốn giúp người, là tự cô nói không cần giúp thôi.
Một ngày này cứ thế trôi qua, sang đến thứ Sáu, Mao Tuệ Châu đi công tác trở về.
Cô gọi cho Cừu Chính Khanh, hẹn anh Chủ nhật cùng đi ăn. Cừu Chính Khanh nhận lời. Cũng giống lần hẹn trước, anh chọn địa điểm và trả tiền. Mao Tuệ Châu đương nhiên không ý kiến gì, nhưng lần này cô lại nói không cần anh đến đón, đặt chỗ xong báo cô biết, cô sẽ tự lái xe đến. Hai người hẹn với nhau xong thì cúp điện thoại.
Trong đầu Cừu Chính Khanh hiện lên vài nhà hàng, nhưng nghĩ lại thì nhớ ai đó đã chê bai cái gì mà vừa đắt lại không ngon, không gian quá tĩnh mịch không thích hợp cho việc hẹn hò này nọ. Thế là anh quyết định dành chút thời gian lượn lờ các trang mạng, tìm thử xem nhà hàng nào thích hợp cho cuộc hẹn.
Một người nghiêm túc đứng đắn như Cừu Chính Khanh tất nhiên sẽ không dùng thời gian làm việc để làm chuyện này rồi. Buổi tối về nhà, sau khi ăn xong hộp cơm, anh ngồi trong phòng sch lên mạng tìm nhà hàng.
Lướt tới lướt lui một trang đánh giá các địa điểm ăn uống nổi tiếng, anh vô tình nhìn thấy một tài khoản có tên Đình Đình Ngọc Lập 413. Anh ngó qua một chút, thấy bài bình luận viết rất dài. Anh nhanh chóng nhấp vào để xem trang cá nhân của người này. Trang cá nhân của người này rất phong phú, có rất nhiều nhận xét về các nhà hàng, quán ăn. Vậy thì không cần xem của người khác, cứ xem các bài viết của cô ấy là có thể chọn được địa điểm rồi.
Cừu Chính Khanh xem qua vài bài viết, cảm thấy người này rất thú vị. Người khác bình luận chỉ vài ba câu còn cô ta thì viết cả một tràng dài thật dài, nhận xét từ cách trang trí đến các món ăn cho đến phục vụ, còn viết rõ lần đầu tiên đến thế nào, lần thứ hai quay lại ra sao. Tất nhiên cũng có vài nhà hàng cô viết rằng sẽ không quay lại lần hai. Điều làm cho Cừu Chính Khanh cảm thấy thích nhất là người này ở cuối mỗi bài nhận xét đều viết thêm một câu.
Thích hợp để hẹn hò.
Thích hợp để bàn chuyện làm ăn.
Thích hợp để nịnh nọt.
Thích hợp để khoe của.
Thích hợp để gia đình tề tựu.
Thích hợp dể bạn bè tụ tập.
Thích hợp để đốt tiền.
Thích hợp để chia tay.
Rất nhiều cái thích hợp cho việc này việc kia. Xem xong Cừu Chính Khanh bật cười ha hả.