Yêu Thầm Đâu Phải Chuyện Của Một Người

Chương 4: Tôi yêu em


7 tháng


Chủ quán nói một tràng dài rồi mới thả hai người đi.

-Chủ quán thật là... Trời quá trưa rồi mới thả chúng ta đi.- Thiên Ân càu nhàu nhưng không thấy Hải Đăng không đáp lời cô.

Cô lo lắng hỏi anh:

- Ủa, sao vậy? Cảm nắng à?

Anh không nói gì, nhìn cô chăm chú. Đáy mắt anh vốn đang nổi dậy cơn sóng ngầm mãnh liệt.

-Này, sao vậy?- Cô áp tay mình lên trán anh.- Nhiệt độ bình thường mà.

Anh đột ngột ép sát cô vào tường, tay anh đập vào tường bao quanh cô. Anh cúi thấp đầu, ghé sát vào tai cô:

-Cậu tự trách mình khi tớ và An Nhiên chia tay à?

Hơi thở quyến rũ của anh phả lên tai cô. Mùi hương của anh bao trùm lấy cô khiến trái tim cô như choáng men say đập thình thịch liên hồi.

Thình lình một cô bé đi ngang qua chỉ vào hai người rồi ngây ngô hỏi người mẹ đi bên cạnh:

-Mẹ ơi, hai anh chị kia đang tạo em bé ạ?

Người mẹ nghe con nói vậy liền vội vàng bế con chạy đi.

Nhờ cô bé đó, cô mới phát hiện ra tình cảnh của mình lúc này, cô cố đẩy anh ra nhưng nhanh chóng bị anh áp chế. Anh nhìn thật sâu vào mắt cô, anh muốn biết cô đang nghĩ gì, có cảm giác tim đập rộn ràng như anh bây giờ không.

-Trả lời tôi!

Cô gật đầu thừa nhận nhưng vẫn tránh né ánh mắt anh. Cái gật đầu đồng ý của cô khiến anh cảm thấy chính mình bất lực. Đáng nhẽ anh nên nói cho cô biết điều này sớm hơn.

-Nghe rõ đây. Tôi với An Nhiên chia tay vì tôi không thích cô ấy nữa.

-Ừm.- Cô ngơ ngác nhìn anh. Năm đó hai người họ chia tay không phải vì cô sao? Thật tốt, ít nhất từ giờ cô không phải cảm thấy hối hận nữa.

-Tôi yêu em.- Dứt lời, anh khóa môi cô. Lời tỏ tình cùng với nụ hôn bất ngờ khiến cô hoảng hốt. Anh vừa nói rằng anh yêu cô ư? Thật ư?

Nụ hôn cứ day dứt, triền miên. Nhận ra mình đang bị anh hôn, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi anh. Nhưng ngược lại càng bị anh hôn mạnh hơn.

Rất lâu sau, anh mới buông cô ra. Thấy mặt cô đỏ rực, ánh mắt mơ màng, anh rất hài lòng. Chứng tỏ không phải mình anh là người duy nhất có cảm giác. Thấy cô chưa hoàn hồn, anh lấy tay hươ hươ trước mặt cô:

-Ân Ân? Em sao vậy?

Cô chẳng nói chẳng rằng nắm chặt tay áo anh, thực hiện đòn hông Judo:

-Đi chết đi!

Lúc này anh mới biết cô thật sự rất giận anh. Sát khí ngút trời như muốn ăn tươi nuốt sống anh của cô ngay bây giờ chính là minh chứng rõ nhất. Biết thế anh tỏ tình sớm với cô trước khi cô đi theo nghề tiếp viên hàng không. Ai mà biết được sẽ có lúc bé mèo của anh xù lông sẽ đáng sợ như vậy chứ. Rắc rắc... Tiếng xương vỡ của anh nghe giòn tan làm sao. Cô thật sự phũ phàng với anh vậy ư?

Thiên Ân thấy anh nằm yên không động đậy. Cô tức giận đá anh thêm ba cú nữa, hả dạ rồi bỏ đi. Mọi người xung quanh thấy cô đi rồi mới dám gọi xe cứu thương cho anh. Họ đều lắc đầu nguầy nguậy, cảm thán: Con gái bây giờ thật đáng sợ.

Chẳng mấy chốc, hình ảnh clip anh bị cô đánh nhừ tử lan truyền khắp mạng. Đến chị trưởng nhóm tiếp viên nghiêm túc, chị cũng nhắn “khen thưởng” đòn hông của cô:

-Chị hỏi này, sao em thi triển được đòn hông tốt vậy?

-Dạ, chị đừng chêu em nữa.- Sao số cô đen đủi thế này cơ chứ?

-Không chị hỏi thật mà.- Chị còn gửi thêm một cái icon ngây thơ nữa.

-Em...luyện tập ạ.

-Ừ, chị hiểu mà. Hihi.

“Chúa ơi, người muốn đày đọa con ư?”-Cô cảm thán. Tối hôm đó, kẻ đầu sỏ của mọi việc nhắn tin đe dọa cô:

-Chấp nhận chăm sóc cho tôi trong thời gian xương tôi liền lại hoặc là em chuẩn bị hầu tòa cho tôi.

Ăn phải bả gì mà nghĩ đe dọa vầy cô sợ? Bà đây không sợ không nhắn lại để xem anh làm gì được? Nghĩ là làm. Cô thật sự không hồi đáp tin nhắn của anh.

Đêm hôm đó, một người chờ một người hồi đáp tin nhắn mà không ngủ được. Còn một người lại nhớ đến nụ hôn đầu ban trưa với một người mà thao thức suốt canh khuya.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play