Yêu Thầm Đâu Phải Chuyện Của Một Người

Chương 5: Mẫn Nhi cầu cứu


7 tháng


Hải Đăng chưa từng nghĩ sự mất bình tĩnh của anh lại khiến mọi chuyện vượt quá xa ngoài tầm kiểm soát của anh. Kế hoạch của anh ban đầu chính là làm nũng cô, cưng chiều cô, che chở cô nhưng ông trời không ủng hộ anh thì phải. Nếu đã như vậy thì anh không thể để mọi thứ thuận theo tự nhiên được. Anh phải lên kế hoạch mới.

Kết quả của đêm qua, anh ngồi suốt đêm để chờ tin nhắn của cô. Còn con người vô tâm nào đó không thèm hồi đáp tin nhắn của anh. Thật đáng giận! Nếu đã không thể mời cô đến làm khách thì anh sẽ đến làm khách. Cô cứ chờ đấy. Sự trả thù của anh sẽ cực kì “ngọt ngào”.

Thiên Ân mất ngủ. Cả đêm cô không tài nào chợp mắt được. Bây giờ, cô cần một ai đó để tâm sự. Haiz, có lẽ sau ngày hôm nay cô không thể nào giả vờ coi anh là một người bạn đơn thuần được. Cả cô và anh đều có tình cảm với đối phương. Nghĩ đến đây, cô nóng đỏ mặt, tim đập nhanh hơn bất cứ lúc nào. Nụ hôn đó... cũng đâu có tệ. Chúa ơi, cô đang nghĩ gì thế này. Cô điên mất thôi. Đúng lúc đó, điện thoại cô reo lên. Cô thấp thỏm nhìn vào màn hình, sợ người gọi đến là anh nhưng không phải, đây là số lạ khác. Cô hụt hẫng trả lời điện thoại.

Giọng của Mẫn Nhi, đồng chí tâm giao của cô vang lên:

-Cứu tao, babe. Cứu tao.

-Mày sao đấy?- Quái lạ, bình thường ba giờ sáng nó đâu có gọi cô?

-Trợ lí của tao bị bồ đá. Nó rủ tao đi bar uống rượu. Xong nó say rượu đập phá lung tung. Tao với nó không mang đủ tiền để bồi thường đồ bị phá cho họ. Giờ không có tiền họ không thả bọn tao đi.

-Bọn họ bắt bồi thường bao nhiêu?

-Hai trăm triệu rưỡi...Bọn tao trả được một nửa rồi. Còn số còn lại đó...

-What? Giờ mới ba giờ sáng, tất cả ngân hàng chưa mở cửa rồi. Tao kiếm đâu ra?-Cô shock toàn tập, thường thì cô chỉ thấy người ta đi bar đêm, chưa thấy ai đi bar sáng sớm bao giờ cả.

-Ân Ân, mày chưa đi bar bao giờ đúng không?

-Ờ ờ.- Cô lúng túng trả lời Mẫn Nhi. Quả thật ngoại trừ đi ăn vặt linh tinh bên ngoài, đi mua sắm linh tinh với đi làm ra, những chỗ vui chơi khác ở Hà Nội cô chưa từng đi, nói gì đến bar.

Mẫn Nhi thất thanh kêu lên:

-Mày nghĩ gì người ta đi rút tiền mặt trước khi đi bar. Ở đây cho quẹt thẻ.- Không hiểu sao cô nàng lại có đứa bạn thân ngáo ngơ như Thiên Ân nhỉ? Có cảm giác thật bất lực!

-Ra vậy.Mày đang ở chỗ nào?

-Mày biết Sheep bar không?

-Không.

Mẫn Nhi thực ra cũng là lần đầu đến chỗ như thế này. Không thể trách Thiên Ân được với lại cô nàng còn đang vay tiền người ta nữa. Ăn mày còn đòi ăn xôi gấc không phải đạo lí của cô nàng!

-Để tao bắt taxi đến.- Thiên Ân bất đắc dĩ nói.

-Ừ nhanh lên nha đồng chí. Không tao toang luôn đấy!

Thiên Ân vừa cúp máy vừa thở dài. Cô gọi taxi qua ứng dụng Grab. Đứng chờ ngoài trời lạnh, cô rùng mình sợ hãi. Nếu cô nhớ không nhầm thì đứa ngồi cùng bàn cấp ba của cô thường bảo ba giờ sáng là thời điểm ma quỷ, đi ra khỏi nhà lúc này rất xui xẻo.  

Khi xe dừng lại trước Push bar, cô bảo tài xế đợi rồi một mình đi vào trong. Có lẽ nếu không phải Mẫn Nhi cầu cứu thì cả đời cô cũng không dám bước chân vào chốn này. Cô đang nhìn xung quanh thì bị hai người đàn ông cao to vạm vỡ chặn lại.

-Cô là Thiên Ân?

Cô phòng bị lùi một bước về phía sau:

-Phải, các ông đang bắt giữ bạn tôi?

Giọng nam gian xảo cười cợt chợt vang lên:

-Ồ không. Cô không thể nói như vậy được. Chúng tôi chỉ bắt họ đền bù thôi. Đền bù xong thì đi thôi. Còn không thì...

Hai người đàn ông kia tránh ra, cung kính nhường đường cho người kia:

-Ngài Sở.

Vị được gọi là ngài Sở kia đi đến trước mặt cô. Gương mặt của anh ta lai Tây, con ngươi màu xanh lam xếch lên trông rất đào hoa. Phải chăng đây chính là cực phẩm nhân gian. Dạo này tần suất thấy trai đẹp của cô quá đã mắt luôn. Khụ khụ, nhưng quan điểm của cô là mê trai chứ không dại trai! Cô không thể u mê anh ta được vì đã có... mà cô đang nghĩ đến ai thế này? Trời ạ!

Thoát khỏi suy nghĩ của mình, cô bình tĩnh nói:

-Tôi đến thanh toán phí đền bù cho bạn tôi.

-Được. Tôi thanh toán hộ bạn cô rồi nên cô thanh toán cho tôi. Ra ATM đằng kia chuyển khoản cho tôi.- Sở Thanh Phong chỉ chỉ cây ATM bên ngoài.-Tôi sẽ mang người ra cho cô.

Anh ta nhìn cô đang lúi húi chuyển khoản thì cười cười, để hai vệ sĩ đưa hai cô gái ra. Mẫn Nhi vừa nhìn thấy cô đã hét lên:

-Ân Ân. Mày đến rồi. Đồng chí yêu quý của tao!

-Mày... tem tém lại đi.

-Ặc, chị Ân. Em xin lỗi. Em không nghĩ em say lại hỗn loạn như thế.-Trợ lí của Mẫn Nhi vừa khóc vừa xin lỗi cô. Cô thấy vậy nhẹ nhàng an ủi cô ấy.

-Tem tém làm gì.-Cô nàng Mẫn Nhi vừa khóc vừa chỉ vào Thanh Phong.- Tại anh ta, tao mải nói chuyện với anh ta nên không để ý cô ấy. Ai ngờ quay lại đã thấy cô ấy đang quậy tưng hết cả mà tao vừa mới mua xe, đầu tuần sau cúng xe rồi. Huhu. Mày làm ơn cho tao vay tạm. Ba tháng sau, tao thề tao sẽ trả đầy đủ cho mày.

Cô có thể tưởng tượng ra cảnh gà mái mẹ đang ôm ấp hai đứa con thơ vào lòng.

-Thôi, dừng lại. Đừng khóc lóc om sòm nữa, không đừng trách tao ác!-Cô đe dọa hai người họ.

-Vâng, thưa sếp!- Mẫn Nhi và trợ lí nhỏ ngay lập tức đứng trang nghiêm chào cô.

Thanh Phong thấy cảnh tượng này lập tức phá lên cười. Mẫn Nhi khó chịu trừng mắt nhìn anh ta nhưng không nói gì.

Không hiểu sao Thiên Ân bỗng dưng muốn ship hai người họ thành một cặp, ừm, một cặp oan gia!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play