Yêu Thầm Đâu Phải Chuyện Của Một Người

Chương 3: Con cừu đèn biển


7 tháng


Chuông điện thoại reo lên, Thiên Ân mệt mỏi tỉnh dậy. Từ sau khi gặp anh, hai đêm liền cô gần như thức trắng, chỉ nghĩ đến anh. Đến gần sáng cô mới cố ngủ được thì liền bị đánh thức.

-Alo ạ. Ai đấy vậy ạ?- Cô buồn bực trả lời.

Hải Đăng nghe vậy liền cười tủm tỉm. Hóa ra giờ cô còn đang ngủ. Bé mèo của anh thật làm biếng.

-Tớ đây. Giờ có tính “mời” tớ đi ăn không?- Anh nhấn mạnh.

Cô giật mình hoảng sợ. Sao anh lại biết số của cô? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng nhẽ cô còn đang mơ ngủ?

-Hơ hơ...- Cô ngơ ngác trả lời.- Sao cậu lại biết số tớ?

-Sao vậy? Đây là số đợt trước cậu vẫn dùng mà.-Anh tỏ ra thản nhiên. Anh biết cô vì trốn tránh anh mà thay sim, trừ một vài người cô thân quen mới có số điện thoại của cô. Dĩ nhiên anh cũng lười đi hỏi họ. Anh đã hack dữ liệu nội bộ của hãng hàng không để tìm CV của cô.

“Hừ, em nghĩ sẽ trốn được tôi cả đời sao?”- Anh thầm nghĩ, bất chợt khóe miệng anh cong lên nở một nụ cười lạnh.

Thiên Ân chột dạ: “Sao anh lại biết số của cô? Rõ ràng khi vào đại học cô đã vất sim cũ đi rồi, cũng không cho anh biết số này mà. Tại sao anh lại bảo đây là số cũ của cô?”

-Chêu thôi. Đây là số cũ của tôi mà. Khi nhóc bay về Việt, chị sẽ bao nhóc một bữa.- Cô cố tỏ ra bình tĩnh, hay cô cho anh số rồi nhỉ.

-Được. Cậu ra mở cửa đi.-Anh cố nhịn cười.

-Sao cậu biêt nhà tôi?- Nghe anh nói vậy, cô liền chồm dậy. Mở cửa ra đã thấy anh đứng... trước cửa nhà hàng xóm bên cạnh.

What? Tỏ vẻ thần bí cho ai xem.

-Này, bấm chuông đi, tôi mở cửa cho cậu.- Nếu cô không nhầm thì nhà bên có nuôi chó Pitbull giống Đức.

-Được.- Anh sảng khoái nói. Chuông nhà hàng xóm vang lên ding doong. Cửa mở ra. Một tiếng hét thất thanh vang lên. Cô chạy ra hành lang thấy anh đang ngồi bệt xuống đất thì cười to.

-Đáng đời!

Đột nhiên cô cảm thấy sống lưng rét run. Một giọng nói trầm thấp, vô cùng ma mị thì thầm bên tai:

-Ai đáng đời? Hửm?

Cô bất giác nuốt nước bọt, dồn hết can đảm quay lại đằng sau. Anh đang cười rất tươi, giữa trán sưng đỏ.

-Sao trán cậu sưng vậy?- Cô hít thở thật sâu rồi mới dám hỏi anh.

-Lúc nãy cậu mở cửa có vẻ phấn khích, hửm?- Anh cười lạnh. Cô can đảm lắm! Còn dám nhận nhầm anh thành người khác!

-Ơ, thế ai kia?- Cô chỉ vào người đang ngồi bệt trước cửa nhà hàng xóm.

-Không biết.- Anh lạnh lùng nói.

Cô sợ anh giận dỗi liền nói:

-Vào trong ngồi đợi tôi một tí. Sao cậu biết nhà tôi?

-Tra mạng.- Anh thản nhiên.

-...Có à?-Cô nhìn nghi ngờ anh.

-Ừ.- Anh cầm quyển tạp chí bên cạnh lên xem, hờ hững trả lời.

Nhận được đáp án, cô liền chạy vào thay đồ. Cửa phòng khép lại, trái tim treo lơ lửng của cô chùng xuống. Cô vẫn chưa tiếp thu được việc gặp lại anh bất ngờ như vậy.

Trong lúc đó, anh âm thầm đánh giá nhà cô. Không tệ. Rất gọn gàng, ngăn nắp. Phòng đầy đủ đồ đạc cần thiết nhưng hơi nhỏ. Thình lình anh nhìn thấy chấm đỏ nhỏ nhấp nháy bên dưới ti vi nhà cô. Anh đứng dậy, tiến lại gần tivi nhà cô.

-Cái này...camera quay trộm mini.- Anh trầm ngâm, chẳng nhẽ cô bị quay lén. Chấm đỏ nhấp nháy là tín hiệu gửi dữ liệu về cho máy chủ.

Thấy cô đi ra khỏi phòng thay đồ, anh liền hỏi:

-Cậu lắp đặt mini camera dưới ti vi à?

-Không. Sao vậy? Có mini camera dưới ti vi à?

-Hỏi chơi vậy. Giờ ăn ở đâu?- Anh lén bỏ mini camera vào túi áo.

-Đầu khu phố.

Cô với anh đi song song nhau. Không khí trầm lặng, suốt dọc đường không ai nói với nhau câu nào. Cứ thế hai người đi đến quán mì ramen đầu phố.

-Ăn gì?

-Cậu bao tớ có mỗi một bát mì? Tình bạn chúng ta chỉ vậy sao?

 -Ờ. Đã được mời mà còn đòi hỏi.

Chủ quán thấy hai người cãi cọ một hồi liền cười nói:

-Tôi với vợ tôi ngày xưa cũng như hai cô cậu. Haiz. May mà tôi nhận ra tình cảm của tôi sớm, không thì bà ấy đã lấy người khác rồi. Hai cô cậu gọi gì?

-Một bát tonkotsu, không gừng đỏ muối.- Cả hai đồng thanh nói.

-Ủa, cô cậu hiểu nhau ghê.-Chủ quán cười cười khiến hai người trở nên trầm mặc, mỗi người đều mang trong mình một suy nghĩ riêng.

Vợ chủ quán đi đến, thấy Thiên Ân đang ngồi đợi mì thì gọi cô lại:

-Bé Ân, vào đây. Bác mới đi mua mấy bộ đồ mới với ít trang sức. Vào giúp bác phối đồ nào.

-Bác chờ con tí.- Nói rồi cô vội vàng chạy theo vợ chủ quán vào phòng.

Chủ quán thấy hai người đóng cửa phòng, ông đánh giá chàng trai đang ngồi trước mặt mình: Mặt mũi sáng sủa, đẹp trai. Quần áo sạch sẽ, lịch thiệp. Cũng không tệ. Ông vuốt cằm dò hỏi:

-Thích bé Ân à?

Hải Đăng bất ngờ bị ông hỏi, giật mình nhưng nhanh chóng nghiêm túc đáp lời ông :

-Là yêu ạ.

-Bao lâu rồi.

-Mười năm rồi ạ.

-Thật à? Trước cũng có mấy chàng trai theo đuổi bé Ân, nó không đồng ý làm ta còn tưởng cô nương hai mươi tám tuổi định ế tới già mà nghề tiếp viên hàng không lại long đong lận đận.- Ông thở dài rồi nói tiếp:-Cô con gái duy nhất của ta làm nghề này nên ta cũng biết. Cơm nước chưa xong, có điện thoại gọi là phải chuẩn bị đồ rồi đi ngay. Thương con mà cũng không làm gì giúp nó được.

Thấy anh không nói gì, ông cười cười nói:

-Mà ta kể cậu nghe bí mật của bé Ân. Khi uống say, bí mật của con bé, con bé khai hết sạch. Lần đầu con bé vào quán cũng vậy, nó say rồi kể lể với vợ chồng ta nhưng vợ chồng ta không hiểu con bé nói gì cả. Nó vừa khóc nấc lên vừa nói gì mà: “Xin lỗi con cừu đèn biển... Năm ấy hai người chia tay là tại tớ. Do tớ ích kỉ muốn bên cạnh cậu nhiều hơn nên cừu xinh đẹp mới chia tay cậu...” Cậu hiểu không?

Anh lắc đầu từ chối trả lời câu hỏi của chủ quán. Con cừu đèn biển... Năm lớp mười, có nghe cô nói về biệt danh của mỗi người trong lớp. Thanh âm lanh lảnh năm đó của cô bé tết hai bím tóc dày ngồi trước hiên nhà vọng lại trong trí nhớ của anh:

-Tên của cậu là Hải Đăng, còn có nghĩa là đèn biển nên tớ sẽ gọi cậu là cừu đèn biển. Đặt biệt danh thật dễ đúng không?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play