Yêu Thầm Đâu Phải Chuyện Của Một Người

Chương 2: Hồi ức chưa từng bị lãng quên (2)


7 tháng


Tôi thích em từ rất lâu rồi từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Có lẽ em không hề nhớ gì cả. Năm lớp một, mẹ em, cô giáo chủ nhiệm lớp tôi, là bạn thân của bố tôi. Do vậy, bố tôi nhờ mẹ em dạy kèm cho tôi. Vì vậy tôi đã gặp được em. Hôm đó, tôi vẫn nhớ: em mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, quay đầu cười với tôi những lúc tôi không biết làm bài... Nụ cười của em rất đẹp. Khoảnh khắc đó đã khiến trái tim tôi rung động nhưng tôi đã không hề hay biết.

Hiện thực nghiệt ngã hơn những gì tôi tưởng. Tôi luôn nhận sự quan tâm của em như một điều hiển nhiên. Nhưng chuyện gì phải đến thì cũng sẽ đến. Cấp hai của tôi vắng bóng em. Tôi bắt đầu có những người bạn mới. Dù vậy, họ vẫn không thể khỏa lấp nỗi cô đơn trong tôi. Tôi thật sự rất nhớ em. Tôi luôn mong ngóng học thêm có thể gặp được em, lúc đấy tôi có thể nắm tay em sang đường, an ủi em mỗi khi em buồn, nói chuyện thật nhiều với em, và hy vọng quãng đường đưa em về nhà sẽ dài đến bất tận. Dẫu vậy, tôi vẫn không hề biết tôi đã yêu em.

Cuối cấp hai, tôi điên cuồng học để có thể thi đỗ trường chuyên cấp ba tỉnh cùng em. Vận may đã mỉm cười với tôi. Chúng ta học chung cùng nhau. Thật may mắn, lúc em suy sụp vì chuyện tình cảm nhất, tôi đã có thể ở bên an ủi, quan tâm em. Cùng lúc đó, em nói với tôi: “Hai người chúng ta không được yêu đối phương, vì tớ sợ mất tình bạn này.” Tôi đã cười với em bởi vì chưa bao giờ tôi nghĩ đến tôi yêu em nhiều đến như vậy.

Lên cấp ba, không lâu sau buổi trải nghiệm, tôi hẹn hò thủ khoa của lớp. Một tháng sau, tôi bị cô ấy đá. Tôi thất tình. Lần này, em là người đã an ủi tôi. Tiếp đó, tôi lại hẹn hò với An Nhiên, một cô bạn gái đang bị thất tình. Không lâu sau, tôi bắt đầu cảm thấy chán cô ấy. Tôi không đủ can đảm nói chia tay cô ấy. Cuối cùng, chuyện tình cảm của tôi và An Nhiên mập mờ mãi rồi kết thúc ngay sau khi thi xong đại học.

Khi lên đại học, em bắt đầu trốn tránh tôi. Đó cũng là lúc tôi dần dần nhận ra tình cảm của mình.

Mười năm qua đi, không có em bên cạnh, tôi học được rất nhiều thứ. Lên đại học, tôi trưởng thành hơn, độc lập hơn. Học chưa hết năm thứ ba, tôi đã bắt đầu đi lập trình thuê cho một số công ti.

Cuộc sống đại học kết thúc. Tôi vay tiền bố mẹ lập nghiệp, mở công ty riêng cho mình. Tôi thành công. Tôi trở thành ông lớn máu mặt của thành phố, trở thành triệu phú trước tuổi 25. Mọi người bảo tôi có mọi thứ mà họ dành cả đời để mơ ước.

Dẫu vậy, người đàn ông tương lai của em lại có được người con gái tôi yêu. Tôi luôn nghĩ vậy cho đến khi cố tình chạm mặt em ở sân bay. Hừ! Không bao giờ có chuyện đó đâu. Vì em là của tôi! Bằng mọi giá tôi sẽ không buông tha cho em!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play