Trong lúc chờ Carlos về ký túc xá, Tô Thanh Gia tới sân bóng xem nhóm tiểu thịt tươi [*] chơi bóng.

[*] Tiểu thịt tươi: Chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính.

Quay lại khi còn nhỏ, có thị lực tốt thật sự là điều rất tuyệt vời. Cô thậm chí còn đếm được số giọt mồ hôi trên xương quai xanh của một cậu bé đẹp trai đang đá bóng ở phía trước.

Tiếc là chưa tới thời đại smartphone, muốn chụp ảnh cũng không có dụng cụ →_→

Giây tiếp theo, cô bị Carlos làm cho chết mê, chết mệt.

Cậu thay một bộ quần áo thể thao màu trắng mềm mại, cẳng chân thẳng tắp, mái tóc vàng được chải sơ qua, đôi mắt xanh xám xinh đẹp, giống hệt nhân vật bước ra từ thế giới truyện tranh.

“Bella, anh có thể đi cùng em không?”

Carlos âm thầm vò  góc áo, ngượng ngùng cúi đầu hỏi.

Tô Thanh Gia đứng lên, phủi bụi trên bộ sườn xám bà nội làm cho cô. Những đường thêu chọn lọc cho thấy nó rất đặc biệt, chữ “Phúc” trên mặt được thêu bằng phương pháp truyền thống, từng đường kim mũi chỉ chính là nỗi lo lắng của một người già đối với con cháu trong nhà.

“Được, hôm nay anh quan trọng nhất.”

Tô Thanh Gia gật đầu hít vào một hơi. Ai da, cô có cảm giác hình như đứa nhỏ này đã tắm rửa qua.

“Anh không phải chạy nữa, vậy bọn mình xuất phát đi.”

Carlos:…

Tô Thanh Gia dẫn cậu tới cô nhi viện, hôm qua cô đã nhờ sơ Rosa cất hộ ít đồ vào bếp.

Tô Thanh Gia lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, sau đó chế biến lại, mì sợi nóng hổi và trứng gà đỏ chính thức ra lò.

Đầu óc Carlos dường như ngưng hoạt động từ lúc Tô Thanh Gia nấu mì. Cậu ngơ ngác ngồi một chỗ, không nói gì hết, nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Gia.

“Này Carlos, anh phát ngốc gì đó, tranh thủ ăn lúc nó còn nóng đi.”

Tô Thanh Gia gõ dĩa vào đầu cậu: “Canh gà nấm hương đây.”

Carlos cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái mơ màng, liếm đôi môi khô khốc hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

Mùi thơm của canh gà bay lên kích thích vị giác, lớp hành xanh biếc rải trên bát mì. Carlos – cậu bé lớn lên ở Tây Ban Nha nhìn bát mì sợi kì quái, không biết phải làm sao.

“Đây là mì trường thọ [*], anh ăn……”

[*] Mì trường thọ:


 

Tô Thanh Gia cúi đầu tìm đầu sợi mì: “Bắt đầu ăn từ đầu sợi mì, nhất định không được cắn đứt, phải ăn hết một hơi, nó có ý nghĩa là sinh mệnh kéo dài.”

“Đây là tập tục tổ chức sinh nhật ở nước em sao?” Carlos cầm dĩa hỏi.

Tô Thanh Gia cười ngọt ngào, mắt cong cong: “Đúng vậy Carlos, đây cũng là món quà thứ hai em dành cho anh, chúc anh khỏe mạnh, một đời bình an.”

Carlos cúi đầu, yên lặng ăn, cẩn thận không để đứt đoạn.

Mãi đến khi uống xong canh, Carlos cũng không dám ngẩng đầu, hốc mắt hơi đỏ nên cậu không muốn Bella thấy.

Mì sợi không quá nhiều, Tô Thanh Gia đặt trứng gà đỏ trước mặt Carlos: “Carlos, món quà thứ ba có nghĩa là lột xác hồi sinh. Chàng trai, chắc chắn anh sẽ thành công.”

Carlos gật đầu, nhận trứng gà từ bàn tay trắng bóc của Tô Thanh Gia.

Cậu tách lớp vỏ màu đỏ ra, cắn một miếng trứng, đáy mắt sóng sánh ánh nước. Ngày nào La Masia cũng cho cầu thủ ăn cơm với trứng gà để bổ sung năng lượng nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy trứng gà ngon đến vậy.

Khoảng hai giờ chiều, hai người xuất phát tới đại lộ La Rambla. Carlos luôn dành sự yêu thích đặc biệt với con đường tràn ngập hồi ức tốt đẹp này.

Mặt trời nóng rừng rực cũng không ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của các nghệ sĩ đường phố. Cây ngô đồng cao lớn xòe rộng, chủ tiệm bày hoa quả muôn màu ra các sạp bán.

Tô Thanh Gia dùng 1.5 euro mua một hộp salad bơ hoa quả mới lạ, dâu tây và nước sốt anh đào đọng lại trong miệng hai người.

Gần quảng trường Catalonia có một suối phun được đặt tên là Canaletes. Truyền thuyết kể rằng chỉ cần uống nước ở đây, cho dù đi đâu thì người đó nhất định cũng sẽ về Barcelona.

Lúc này, họ lang thang trên đường không mục đích, cùng chào hỏi nghệ sĩ đường phố, cùng nghe tiếng ca truyền đến từ rạp hát, thưởng thức kiến trúc nghệ thuật.

Không lâu sau, mặt trời xuống núi.

Nhà thơ Tây Ban Nha – Garcia Lorca từng nói “La Rambla là con đường duy nhất trên thế giới tôi muốn không có điểm kết thúc.”

Carlos chưa biết câu danh ngôn này nhưng ý nghĩ hiện tại của cậu và thi hào lãng mạn lại rất giống nhau. Cậu buồn bã nhìn bóng đêm phủ kín bầu trời.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Hồi nhỏ cậu từng nghe truyện cổ tích cô bé Lọ Lem, vừa tròn 12 giờ đêm, tất cả lễ phục xinh đẹp đều sẽ biến mất.

Bây giờ cậu hệt như Cinderella, không hề muốn nghe thấy tiếng chuông báo hiệu nửa đêm.

Trời từ từ tối dần.

Chiếc thuyền buồm “La Niña” [*] đã thắp đèn. Tô Thanh Gia đi theo Carlos đến bến tàu.

[*]: La Niña: Là tên chiếc thuyền buồm mà năm đó Columbus dùng để đi Châu Mỹ, hiện có bản phục chế bỏ neo ở cảng.

“Anh nhắm mắt lại đi, em muốn tặng anh món quà thứ tư.”

Carlos thành thật nhắm chặt mắt, vô cùng nghe lời, dùng sức đến nỗi khóe mắt nhăn lại.

Tô Thanh Gia cười nói: “Đừng hồi hộp, anh nhắm nhẹ là được, tuyệt đối không được nhìn lén nhé.” Cô quơ tay trước mặt nhưng Carlos không có phản ứng, cậu nhắm rất chặt.

Một chuỗi âm thanh sột soạt qua đi, Carlos nghe thấy tiếng bật lửa, vừa lo lắng vừa kích động, hai tai liên tục ngọ nguậy. Gió biển thổi vào phớt qua gò má, mang theo hương vị mằn mặn.

Một lúc lâu sau Carlos mới nghe thấy Bella nói với cậu: “Duỗi tay ra đi”. Có thứ gì được đặt vào tay cậu: “Đừng nhúc nhích, bây giờ anh có thể mở mắt.”

Ánh nến lung linh nhảy nhót trong tay, thì ra là một chiếc đèn hoa đăng xinh đẹp được chế tạo tinh xảo. Nghệ nhân thủ công xếp giấy thành hình hoa sen chín cánh vây quanh nhau, sau đó tiến hành nhuộm màu rồi gia công chiều sâu, đảm bảo nó có thể nổi trên mặt nước và trôi dạt ra xa.

[*] Hoa đăng:


 

Carlos cảm thấy đôi tay đang cầm hoa đăng đã ướt đẫm, ánh nến ấm áp rọi vào khuôn mặt xinh đẹp, lông mi dài như cánh bướm, đôi mắt màu hổ phách chứa đầy vui sướng, sống mũi nhỏ bé thanh tú, đôi môi quyến rũ tựa cánh hoa mai.

Tô Thanh Gia đẹp như nàng tiên cá trong truyền thuyết.

“Bạn học Carlos, em vừa tặng anh món quà thứ tư – hoa đăng Trung Quốc, chúc anh tiền đồ như gấm, thuận buồm xuôi gió.” Tô Thanh Gia kéo cậu ngồi xổm xuống: “Tuy đây là biển nhưng cũng không sao, mau thả hoa đăng đi.”

“Anh không thả mà mang về được không?” Carlos hỏi: “Anh hơi tiếc, có được không em?”

Tô Thanh Gia nhận ra cậu rất thích món quà này, nghĩ một hồi rồi nói: “Quà tặng cho anh, hiện tại ở trên tay anh, xử lý như thế nào đều do anh quyết định, em không có ý kiến.”

Carlos nhìn hoa đăng rồi nhìn gương mặt tinh tế trơn bóng dưới ánh đèn của Tô Thanh Gia, “Thôi, nên thả thì hơn.” Tô Thanh Gia cười gật đầu quan sát Carlos nhúng tay vào nước, sau đó chậm rãi thả ra.

Thấy cậu vẫn chưa lấy lại tinh thần, cô đặt xuống má cậu một nụ hôn nhẹ.

Carlos quay qua, nửa mặt bên trái nóng lên, bóng đêm mông lung che khuất gương mặt đỏ bừng. Cậu kích động đến nỗi muốn nhảy vào trong biển nước mát lạnh, vò góc áo hỏi: “Em… tại sao em hôn anh?”

Tô Thanh Gia cảm thấy mình như sơn tặc cưỡng hôn thiếu nữ con nhà đàng hoàng nên hơi lúng túng: “À… vừa nãy là món quà sinh nhật thứ năm của em, chúc tình cảm của chúng ta thiên trường địa cửu. Thế nào? Anh thích không?” Có trời mới biết thật ra món quà thứ năm là cái bảo vệ đầu gối, bây giờ đang nằm trong túi cô.

Đương nhiên Carlos thích, cậu gật đầu mạnh, lần này tuyệt đối không thể nói sai, cân nhắc thốt lên:

“Thích! Rất thích! Bella, đây là món quà sinh nhật mà anh thích nhất hôm nay.” Cậu khẽ mỉm cười, lúm đồng tiền như đựng đầy mật ong: “Chúng ta mãi là bạn tốt!”

Thấy Carlos không có phản ứng khác thường, Tô Thanh Gia lập tức thoải mái, nhìn đèn hoa vẫn chưa trôi xa, nói: “Carlos, em phải về rồi, ba đang đợi em ở phía bên kia quảng trường. Cuối cùng, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn em, Bella, cảm ơn em.”

Carlos nói năng lộn xộn.

“Bella, đây là sinh nhật vui vẻ nhất của anh, những món quà sinh nhật tốt nhất anh đều đã nhận được. Hẹn gặp lại. Em mau đi đi kẻo chú sẽ lo lắng.”

Sau khi Tô Thanh Gia biến mất trong đêm đen, Carlos nhanh chóng chạy về phía bến tàu. Nếu bấm giờ, chắc chắn đây sẽ là thành tích cao nhất của cậu.

Hoa đăng hình bông sen vẫn chưa trôi xa, đang lênh đênh ở chỗ nước cạn trên bến tàu, Carlos nhảy vào trong nước, càng lúc càng đến gần hoa đăng.

Nước biển bao phủ từ mắt cá chân lên cẳng chân rồi tới đùi, đến khi nước chạm đến rốn thì cậu mới bắt được hoa đăng sáng rực.

Tranh thủ lúc nhân viên trực ban chưa phát hiện ra, cậu chạy vội về bờ, nước biển tương đối ấm nhưng cả người ướt nhẹp giữa đêm nên rất lạnh.

Những người trẻ tuổi uống rượu tâm sự với nhau, các quán bar liên tục ca múa, tiếng kèn Saxophone vang lên từ nhiều nơi khác nhau. Carlos lẳng lặng nghe tiếng ve kêu trên cây ngô đồng, sau đó thổi tắt hoa đăng.

Cậu muốn giữ gìn món quà đẹp đẽ này.

Về đến La Masia đã là 9 giờ tối, hầu hết bạn cùng phòng ký túc của cậu đều là thành viên đội U12. Bước vào kì nghỉ hè, rất ít người ở lại ký túc xá, hàng hiên tối đen, Carlos mò mẫm lên tầng, lúc đẩy cửa bật đèn, cậu bỗng cảm nhận được trong phòng có người khác. Cậu nín thở, nắm chặt tay theo bản năng.

“Sinh nhật vui vẻ, Sinh nhật vui vẻ……” Ánh nến lập loè, huấn luyện viên Bernar Jess đẩy bánh sinh nhật tới, một đám thiếu niên trên dưới 16 tuổi đi phía sau ông. “Carlos, chúc em sinh nhật mười một tuổi vui vẻ, Carlos.”

Oleguer đưa hộp cầm trên tay cho Carlos: “Nhóc tóc vàng, sinh nhật vui vẻ, đây là món quà mà bạn gái nhỏ của nhóc nhờ anh đưa cho nhóc. Cầm lấy đi.”

Nói xomg anh lại cầm kẹo mút bảy sắc cầu vồng lên.

“Đây là quà anh tặng, nhớ phải ăn hết đấy.” Oleguer huơ tay nói tiếp: “Nếu lãng phí anh sẽ đánh nhóc.”

Bánh kem cũng là do Tô Thanh Gia nhờ Bernar Jess mang đến, ngoài ra cô còn nhờ các thiếu niên đang tập luyện ở La Masia hát chúc mừng sinh nhật cậu bé cô độc này.

Ăn xong bánh kem, các thiếu niên lục tục rời đi.

Carlos mở hộp ra, bên trong là một đôi giày đá bóng và một tấm thiệp.

Mặt trên viết: “Món quà thứ sáu là giày đá bóng, mong rằng nhờ nó, anh luôn có thể sút bóng vào lưới, chúc anh chơi bóng tốt hơn.

Món quà thứ bảy là bánh sinh nhật kèm theo sự chúc phúc của mọi người, chúc anh mãi mãi vui vẻ.

Bảy món quà sinh nhật đền bù cho những chỗ trống trong cuộc đời ngắn ngủi của anh.

Ký tên: Bella.”

Sau khi tiến vào mộng đẹp, Carlos nghĩ cậu không phải là cô bé Lọ Lem đáng thương, bởi vì cậu còn có Bella. Cậu không cần quá lo lắng, Bella sẽ luôn mang hạnh phúc tới cho cậu. 

Những ngày hè oi bức khô nóng qua đi, Tây Ban Nha đón chào mùa đông ôn hòa nhiều mưa. Nhờ vị trí địa lý được trời ưu ái, toàn bộ bán đảo Iberia đều được hưởng thụ khí hậu thoải mái mà Địa Trung Hải mang đến.

Carlos đã tích đủ 320 euro trước ngày mùng 3 tháng 2. Quãng thời gian ở lò đào tạo trẻ, cậu cao hơn nhiều, gen trội phát huy ưu thế cộng với việc luyện tập chăm chỉ nên cậu nhanh chóng được chuyển lên đội U13, tiền lương vì thế cũng bắt đầu tăng dần.

May mà nửa năm nay chiếc lắc tay ngọc trai kia vẫn luôn nằm trong tủ kính, chỉ khác là đã bị chuyển từ vị trí trung tâm nổi bật qua một góc nhỏ, dây bạc không còn lấp lánh dưới ánh đèn như trước. Ngọc trai trong suốt bỗng trở nên hơi ảm đạm khi nằm giữa các trang sức nổi bật khác.

Dù vậy, trong lòng Carlos, chiếc lắc tay này vẫn là món quà thích hợp nhất tặng cho Bella.

Cậu đếm đi đếm lại số tiền tích góp đựng trong hộp giày mà lần trước Tô Thanh Gia tặng cậu, xác định không sai mới cầm sấp tiền khá dày đi tới cửa hàng.

Nhân viên bán trang sức là một cô gái ăn mặc, trang điểm sặc sỡ, diêm dúa. Đang mùa đông nhưng cô ấy không mặc áo khoác dày ấm áp, thay vào đó là chiếc váy mỏng manh quấn quanh thân hình nóng bỏng.

Cô nở nụ cười đầy quyến rũ với những người đàn ông đi ngang qua.

Carlos đi về phía quầy lắc tay, lên tiếng hỏi: “Chào chị, em có thể xem chiếc lắc tay này không?” Cậu chỉ vào một góc nhỏ trong quầy: “Chính là chiếc này.”

Khách hàng là thượng đế, nhiều tỉ phú thậm chí còn giả dạng thành người thường hoặc ăn mày, vì vậy tuyệt đối không thể nhìn bề ngoài rồi lạnh nhạt, coi thường khách hàng.

Có lẽ nhờ điều này nên ngành dịch vụ ở Tây Ban Nha mới được khen ngợi nhiều đến thế.

“Được nha, chờ chị một lát.” Cô gái trả lời khoảng hai mươi tuổi, trang điểm tinh xảo, mùi nước hoa quá nồng khiến Carlos thấy hơi khó chịu.

Bàn tay sơn đỏ đưa chiếc lắc tay đến, đây là lần đầu tiên cậu nhìn nó ở khoảng cách gần như vậy.

Đẹp quá, Bella nhất định sẽ thích nó.

“Chiếc lắc tay này là mẫu thiết kế mới nhất, dây lắc làm bằng bạc, ngọc trai đính trên đó được lấy từ biển, mịn màng và sáng bóng, em nhìn thử xem…” Cô gái giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ, tỏ ra rất thích thú với vẻ ngoài tuấn tú của cậu nhóc tóc vàng.

“Em muốn mua nó, chị gói lại giúp em với, đây là quà sinh nhật em tặng cho một người đặc biệt.” Carlos chăm chú nghe hết lời giới thiệu, cậu muốn hiểu rõ món quà này hơn để có thể miêu tả thật kĩ với Bella.

Lần này, cô gái không chỉ tán thưởng vẻ ngoài điển trai mà còn yêu thích cả sự thẳng thắn của cậu: “Ok, bọn chị sẽ gói thật đẹp và tặng thêm một tấm thiệp, em thấy thế nào?”

“Dạ được ạ.”

Cô gái đưa cho cậu một tấm thiệp giấy, mặt trên in hình những đóa hồng ấm áp, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, cậu hỏi: “Em mang về viết sau được chứ?” Đây là thiệp cậu viết cho Bella, cậu không muốn ai khác nhìn thấy nó trước cô ấy.

“À, vậy em chờ một lát.” Cô gái đặt lắc tay vào một chiếc hộp trắng, dùng giấy bọc lại thật đẹp, toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh. “Tổng cộng hết 320 euro, em muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”

“Tiền mặt.” Carlos đưa 320 euro tiền giấy, cô bán hàng lúc đầu hơi lúng túng nhưng sau đó lập tức bình tĩnh kiểm tra lại số tiền.

Chờ cô gái kiểm tra xong, Carlos ôm món quà trong lòng, cảm thấy rất ngọt ngào. Cậu muốn tự tay đeo nó cho Bella.

_______

Giữa tháng chín, Tô Thanh Gia vinh dự trở thành học sinh lớp 2 tại nơi đất khách quê người, cùng lớp với Lưu Mộng Nhã.

Thời gian dành cho giáo dục cấp tiểu học ở Tây Ban Nha gồm 6 năm, điểm này giống hệt trong nước (Trong nước được nhắc đến ở đây là Trung Quốc). Cứ hai năm là một giai đoạn, như vậy có tất cả ba giai đoạn. Trong 6 năm này, học sinh phải học tiếng Tây Ban Nha, toán học, các môn tổng hợp, thể dục, nghệ thuật điêu khắc cùng với ngôn ngữ thứ hai. Thông thường tất cả mọi người đều lựa chọn tiếng Anh.

Cuối kì, nếu thành tích không đạt tiêu chuẩn sẽ phải học thêm một năm. “Miễn học phí giáo dục cơ sở” là quy định nghiêm khắc trong luật giáo dục của Tây Ban Nha. Ở đất nước Tây Ban Nha nhiệt tình phóng khoáng này, giáo dục chiếm mọt vị trí vô cùng quan trọng.

Tô Thanh Gia cảm thấy hết sức bất đắc dĩ vì ngày nào cũng phải về cùng “thiên nga trắng”.

Tây Ban Nha quy định trẻ em dưới 13 tuổi không được phép một mình tới trường, nhất định phải đi cùng người lớn, công việc ở Lãnh sự quán tương đối bận nên các gia đình thống nhất sắp xếp xe riêng tới đón mấy đứa trẻ tan học.

À, đúng rồi, “thiên nga trắng” tên Diêu An Kỳ, học lớp 5, tổng điểm luôn lớn hơn 9, nhưng vì lớp 1, 2 vẫn phải thi nên Tô Thanh Gia thường bày ra vẻ mặt: “Mọi người phải thi à, vất vả quá!” để trêu trọc “thiên nga trắng”.

So với trong nước thì cấp tiểu học ở Tây Ban Nha có chút khác biệt, một năm học sẽ có ba học kỳ, học kỳ một từ giữa tháng 9 đến 20 tháng 12, nghỉ đông hai mươi ngày, học kỳ hai từ 8 tháng 1 đến hết tháng 3, sau đó nghỉ lễ Phục sinh một tuần, học kì ba bắt đầu từ lúc đi học lại đến khoảng ngày 20 tháng 6.

__________

Cuộc sống cứ như vậy từ từ trôi qua, vượt qua tháng rét lạnh nhất, cuối cùng cũng đến sinh nhật Tô Thanh Gia.

So với những đứa trẻ sinh cuối tháng hai, Tô Thanh Gia vô cùng may mắn vì sinh ngay đầu tháng. Cô không phải đợi bốn năm để đón sinh nhật một lần.

Minh Linh bắt đầu chuẩn bị tiệc sinh nhật cho con gái từ sớm. Hàng ngày, trừ lúc lên lớp thì công việc chủ yếu của bà là đi mua đồ trang trí. Đây là lần đầu tiên bà tự tay chuẩn bị sinh nhật cho con gái, mấy năm trước, người làm mẹ như bà chỉ có thể nói chúc mừng qua điện thoại và gửi một phần quà đến.

Dù kiếp trước phải trải qua những năm tháng phiêu bạt nhưng Tô Thanh Gia chưa từng oán giận ba mẹ. Hồi nhỏ, cô rất hâm mộ bạn cùng lớp có ba mẹ làm bạn, sau này khi tới Anh học, cô chỉ mong tìm được một bến đỗ.

Mỗi lần thăm hỏi, cô rất nhớ ba mẹ nhưng lại không dám nói ra vì biết họ cũng đau lòng không kém.

Thật ra cô không dám khóc qua điện thoại còn vì nếu cô khóc, Minh Linh sẽ khóc dữ dội hơn nhiều. Nước ngập Kim Sơn [*] cũng không phải nói quá.

[*] Nước ngập Kim Sơn: Là một điển ngữ được trích trong Bạch Xà truyện.

Minh Linh:…

Mấy ngày trước, ông bà ngoại đã bay từ Madrid đến đây. Là một người Trung Quốc xuất thân trong nhà đình cách mạng, hiện đang mang quốc tịch Tây Ban Nha, Minh Úc rất thích cô cháu gái nhỏ ngọt ngào.

Gần đây, Tô Thanh Gia thường tỏ ra đáng yêu đùa nghịch các kiểu để họ thoải mái cười to. Tô Thanh Gia hay chu miệng cười khi kể chuyện hoặc chơi piano, bán nụ cười một cách dễ dàng.

Tuy gia đình ấm áp vui vẻ nhưng cô vẫn nhớ tới Carlos – người không muốn tới tham gia bữa tiệc.

Thật ra cô biết Carlos không muốn tiếp xúc nhiều với người ngoài, nội tâm khép kín, một khi chấp nhận ai bước vào thì sẽ moi tim móc phổi đối tốt với người đó. Tô Thanh Gia muốn tìm cơ hội để xoa dịu sự cô đơn và khác biệt đó nhưng thực tế lại rất gian nan.

Minh Linh và Sophia trang trí biệt thự nhỏ theo phong cách ấm áp. Minh Úc tự tay cắt giấy thành mười hai con giáp và chữ “Phúc” để dán lên cửa sổ.

Ngôi nhà được thiết kế theo kiến trúc Tây Ban Nha lãng mạn với hoa văn pha lê hiện đại, pha trộn thêm chút hoài cổ với song cửa dán chữ truyền thống, nhìn rất hòa hợp.

Các chú các bác của Tô Thanh Gia đều dẫn theo trẻ con tới. Sau khi quay về thuở nhỏ, đây là lần đầu cô nhìn thấy anh chị họ của mình. Họ có vẻ ngoài giống người phương Tây, đường nét sắc sảo, không phụ gien tốt của Minh Úc, có thể nghe hiểu, giao tiếp tiếng Trung cơ bản.

Lưu Mộng Nhã, Diêu An Kỳ và con của các gia đình khác ở Lãnh sự quán cũng tới. Coi như ở nơi đất khách quê người vẫn có cảm giác đồng hương, nói theo cách khác là ít nhất bạn không cô đơn một mình.

Mấy chú trong Lãnh sự quán tặng rất nhiều quà, Tô Thanh Gia cảm ơn từng người.

Là nhân vật chính của ngày hôm nay, Tô Thanh Gia tuy mệt nhưng rất vui vẻ. Cô đang ăn bánh kem thì Minh Linh đi tới: “Cục cưng, có một cậu bé tóc vàng đẹp trai tới tìm con, đó là Carlos hả?”

Tô Thanh Gia suýt nữa vùi cả người vào bánh kem, nhanh chóng nuốt nốt bánh xuống: “Để con đi xem, con cũng hy vọng là anh ấy.”

“Nhớ mặc áo khoác nha Bella.” Minh Linh nhận đĩa từ tay con gái.

“Con biết rồi ạ.” Tô Thanh Gia mặc váy công chúa, trong nhà ấm áp nên không thấy lạnh, tuy nhiên bên ngoài trời vẫn đang mưa.

Tô Thanh Gia khoác một chiếc áo lông, mang theo ô ra cửa.

Carlos cầm ô đứng đợi ở ngoài, thấy Tô Thanh Gia, mắt cậu sáng bừng, nổi bật trong màn đêm.

“Carlos?” Tô Thanh Gia cực kỳ vui vẻ.

“Anh đến rồi, mau vào đi. Không phải anh nói không đến sao?” Tô Thanh Gia trêu ghẹo.

Carlos lắc đầu: “Anh chỉ tới đưa quà cho em, đưa xong sẽ về.”

Cậu hy vọng được ở một mình với cô, chứ không muốn ở cùng nhiều người như vậy. Bella và cậu không giống nhau, cô muốn bên cạnh người nhà của mình.

Cậu lấy từ trong ngực ra một hộp quà được bọc bằng giấy bóng màu lam in hình chú công.

“Bella, tặng em, mau mở ra xem đi.” Carlos mỉm cười nhìn cô, đôi mắt màu xanh xám sáng tựa những vì sao.

Tô Thanh Gia cẩn thận mở quà và chiếc hộp trắng. Bên trong là một chiếc lắc tay nhỏ được đính ngọc trai vô cùng xinh đẹp, chế tác tinh xảo.

Carlos rất muốn vò đầu nhưng lại không được. Cậu mím môi, nhỏ giọng: “Bella, anh…… anh có thể đeo nó cho em không?”

Tô Thanh Gia vươn tay, vén áo lên, để lộ cổ tay trắng nõn tinh tế: “Nó đẹp lắm, đeo lên nhất định rất tuyệt vời.”

Thấy cậu bé cẩn thận đeo lắc tay cho mình, cô vừa đau lòng vừa mừng rỡ. Hiện giờ cậu đã cao hơn cô một cái đầu, cô không còn thấy đỉnh đầu của cậu nữa.

Lắc tay được thiết kế khóa móc. Cổ tay Tô Thanh Gia nhỏ bé, trắng ngần, tinh tế động lòng người, Carlos sợ làm đau cô, nhẹ nhàng cài chắc móc khóa: “Xong rồi, hợp với em quá.”

Không chờ Tô Thanh Gia nói tiếp, Carlos tiến lên ôm Tô Thanh Gia một cái: “Bella, sinh nhật vui vẻ, chúc em khỏe mạnh và hạnh phúc.”

Sau đó, cậu cầm ô bỏ chạy vào trong màn mưa.

Tô Thanh Gia nhìn chiếc lắc tay, dây bạc tinh tế tôn lên đường cong cổ tay, ngọc trai điểm xuyết như một giọt nước, thật sự rất đáng yêu.

Cô thả ống tay áo xuống.

Trong lòng bàn tay có một tấm thiệp in hình hoa hồng nhỏ. Trước lúc rời đi, Carlos đã để lại.

“Em đẹp tựa ngọc trai….Carlos” 

Mưa liên tục trút xuống. Minh Linh bưng khay bánh kem ra, bơ vàng ngậy hòa trộn với kem tạo ra một món bánh tuyệt vời khiến người ta vô cùng yêu thích.

“Cục cưng, Carlos đâu? Sao mới một lúc mà đã không thấy tăm hơi rồi, vẫn chưa ăn bánh kem mà.” Minh Linh quan sát màn mưa bên ngoài: “Con không giữ cậu bé ở lại à, mưa lớn như vậy sao có thể về được?”

Tô Thanh Gia hồi phục tinh thần, nắm chặt chiếc hộp trong tay: “Carlos đi rồi, tối nay anh ấy có việc bận ạ.” Thấy Minh Linh muốn nói thêm, Tô Thanh Gia chạy đến đẩy nhẹ bà: “Ôi chao, mẹ ơi, người đẹp ơi, mau vào đi, ở đây không có việc gì đâu, để con ăn thay phần bánh kem của anh ấy cũng được.”

Minh Linh đành phải vào trong.

9 giờ, tất cả khách mời đều ra về. Tô Thanh Gia giúp đỡ mọi người dọn dẹp phòng khách rồi trở lại phòng.

Cô chưa mở thêm món quà nào khác, sợi dây bạc trên cổ tay hơi nóng lên.

Đối với cô đây chỉ là một chiếc lắc tay đơn giản, con gái nhà ngoại giao đeo lắc fake chắc chắn sẽ bị người khác cười nhạo, thậm chí còn bị nói là không tôn trọng nhà thiết kế.

Nhưng với Carlos, đây lại là món quà đắt giá chứa đựng tâm ý của cậu. Cậu bất chấp mưa to chạy đến, cẩn thận ôm nó trong ngực, không để dính một hạt mưa nào.

Có lẽ để tích đủ tiền, Carlos phải từ bỏ việc mua tạp chí bóng đá đá mà cậu yêu thích, từ bỏ bộ quần áo thể thao đã ao ước từ lâu, từ bỏ nhiều thứ để đem chiếc lắc quý báu này đến đây để đổi lấy nụ cười của cô.

Carlos không hiểu gì về thiết kế, chỉ biết chiếc lắc tay rất đẹp.

Cô có rất nhiều lắc tay, mỗi cái mang một vẻ đẹp riêng. Gia cảnh tốt giúp cô được hưởng thụ một cuộc sống được xem là xa xỉ trong mắt người khác. Một cuộc sống đứa trẻ nào cũng ao ước có được.

Sinh nhật năm nay, bà ngoại tặng cô một chiếc dây chuyền, mặt dây được làm bằng kim cương, chiếc lắc Carlos tặng còn chưa bằng một số lẻ của nó.

Vậy nhưng cô thấy món quà cậu tặng thật sự rất đáng quý.

Cô đột nhiên nhớ tới một câu nói: Đối với thế giới bạn chỉ là một hạt cát vô danh, nhưng đối với một người nào đó, bạn chính là cả thế giới.

Hốc mắt Tô Thanh Gia hơi ướt, nước mắt tràn mi, lăn xuống khóe miệng.

Cậu thiếu niên kia đã moi tim móc phổi ra cho cô xem. Khoảng trống lạnh giá cô đơn trong cậu cuối cùng cũng tan chảy, nở ra một đóa hoa.

________

Thời gian ở Barcelona luôn trôi qua rất nhanh. Chỉ thoáng một cái gió hạ đã thổi tới, bức tượng đồng Columbus đối diện nhà thờ lớn vẫn đứng hiên ngang, Casa Batlló tiếp tục ghi lại câu chuyện dũng sĩ diệt rồng xưa.

Tô Thanh Gia thơ thẩn ngồi đánh piano.

Sau khi sống lại, tất cả mọi thứ đều bình thường, chỉ có hai việc ngoài ý muốn là quen cậu nhóc tóc vàng và cây đàn piano trước mặt.

Đời trước, chơi piano chỉ là một sở trường đặc biệt của cô, giống nhiều đưa trẻ khác, khi ra ngoài đều biết chơi vài nhạc cụ. Cô không coi piano là việc lớn, thi thoảng nhàn hạ thì lôi ra đàn giải trí. Cô thích cuộc sống vô lo vô nghĩ nên mới chọn làm một cây bút tự do.

Tuy nhiên đời này, dưới sự chỉ dạy và dẫn đường của Minh Linh, cô đột nhiên có chút phân vân. Cô thích piano? Sau này muốn phát triển trên lĩnh vực này? Cô phải đi theo con đường nào đây?

Cô không phải một đứa con nít chân chính. Nhìn Carlos phấn đấu vì giấc mơ bóng đá, cô muốn bản thân phải nghiêm túc suy xét lại việc này.

Nhờ kinh nghiệm đời trước phong phú nên cô có thể bớt đi đường vòng trên vài phương diện nhưng không có nghĩa là cô biết vạch ra con đường riêng cho bản thân.

Cuộc đời có quá nhiều điều bất ngờ, giống như Forest [*] từng nói: Bạn vĩnh viễn không biết viên chocolate tiếp theo sẽ có vị gì.

[*] Forest: Là nhân vật chính trong bộ phim ăn khách Forrest Gump của điện ảnh Hoa Kỳ kể về cuộc đời Forrest Gump. Forrest là một đứa trẻ không có cha nhưng không phải vì thế mà cậu buồn vì Forrest luôn có tình yêu thương của người mẹ. Cậu bị thiểu năng trí tuệ và lưng không thẳng, phải giữ chân bởi một khung sắt, mẹ đưa cậu vào học một trường học bình thường và ở đây Forrest thường bị mọi người chọc phá.

Tô Thanh Gia bực bội chu miệng, nằm gục xuống phím đàn.

“Sao vậy cục cưng? Mệt lắm à?”

Minh Linh chạy tới vuốt tóc con gái. “Không thoải mái ở đâu? Mau nói cho mẹ biết đi.”

Tô Thanh Gia cắn môi dưới ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước chứa đựng hoang mang: “Mẹ, vì sao trước kia mẹ lại học chơi piano?” Cô muốn tìm kiếm đáp án từ người mẹ của mình. Minh Linh không ngờ cô sẽ hỏi điều này, bà suy nghĩ một lát và nói: “Mẹ học piano vì giáo viên dạy lễ nghi yêu cầu, không học sẽ bị đánh vào lòng bàn tay.”

Minh Linh chìm vào hồi ức, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vỗ đầu con gái: “Khi đó ông ngoại con mời một chuyên gia lễ nghi rất hung dữ, đến tận bây giờ mẹ vẫn còn nhớ bà ấy đánh đau thế nào. Piano là môn bắt buộc mẹ và hai bác phải học, vì mẹ nhỏ nhất nên cũng đàn kém nhất.”

“Vậy vì sao sau này mẹ lại thích piano?” Trong trí nhớ của Tô Thanh Gia, Minh Linh rất thích mua đĩa nhạc cổ điển. Chỉ cần bà ở nhà thì tiếng đàn du dương sẽ không bao giờ ngừng lại, luôn vang lên khắp không gian, len lỏi vào lỗ tai mọi người.

Minh Linh cúi đầu mỉm cười. Bà cười rất đẹp, nhiều năm trôi qua vẫn mang theo nét đẹp của thuở thanh xuân, khoảnh khắc cười rộ lên giống hệt ảnh chụp “dàn nhạc hoa thơm” trước kia: “Khi mẹ trưởng thành, trong một lần kỷ niệm ngày thành lập trường, mẹ xung phong nhận nhiệm vụ biểu diễn piano. Thời điểm khom lưng cúi chào trên sân khấu và nhận bó hoa đầu tiên trong cuộc đời, mẹ bỗng cảm thấy piano rất tuyệt vời. Thật ra trước đó mẹ lo lắng muốn chết, thậm chí còn đàn sai cả âm.”

“Sau đó càng học mẹ càng thích piano, chỉ cần dùng trái tim để cảm thụ, vua của các loại nhạc cụ cụ có thể chinh phục được tất cả mọi người.”

Minh Linh gõ nhẹ lên đàn: “Bella, mẹ không bắt con phải đi theo con đường này, mẹ chỉ muốn con học để hiểu biết nhiều hơn, tương lai tới lúc cần thiết, so với những người khác con sẽ có thêm một lựa chọn, thêm một sở trường đặc biệt. Mẹ hy vọng con luôn vui vẻ, như vậy là tốt lắm rồi.”

“Vậy đối với mẹ, piano là gì?” Tô Thanh Gia hỏi.

Minh Linh nhíu mày, cắn nhẹ khóe môi, cuối cùng trịnh trọng trả lời: “Là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh. Bella, đối với mẹ mà nói, nó không chỉ là dụng cụ mưu sinh, là tuổi thơ, là thanh xuân, mà còn là tất cả hồi ức của mẹ.”

Minh Linh lại cười ấm áp như ánh mặt trời, “Hơn nữa nếu không học piano thì sẽ không đi theo con đường này, sẽ không vui vẻ theo đoàn hòa nhạc đến Trung Quốc, gặp được bố con và có con. Con hiểu không?”

Tô Thanh Gia gật đầu, nghĩ đến gì đó, nghịch ngợm hỏi: “Mẹ, mẹ chắc chắn mẹ nhận được hoa là vì đàn hay chứ không phải vì xinh đẹp chứ?”

Minh Linh:……

Tô Thanh Gia nhìn vẻ mặt quẫn bách trốn tránh của mẹ, lướt qua thang âm, thật ra học piano là một lựa chọn không tồi, cô mong nhạc cụ này sẽ đem đến cho cô nhiều cơ hội quan trọng và bước đệm trong cuộc đời.

Trải qua một loạt bài kiểm tra, cuối cùng Tô Thanh Gia cũng được phép lên thẳng lớp 6, cô vui sướng đến phát điên, hoàn toàn không thèm để ý tới hình tượng thục nữ. Chỉ cần làm nhuần nhuyễn các bài toán cơ bản để sau này học toán tổng hợp là có thể lên lớp, đối với một thạc sĩ bước ra từ Cambridge, việc này không có gì khó khăn.

Đối diện với bạn học Lưu Mộng Nhã lưu luyến không rời, cô cố gắng bày ra dáng vẻ đau đớn như muốn nói: Mình thật sự không muốn bỏ cậu, mình muốn ở mãi bên cậu đến khi sông cạn đá mòn, trời đất hòa thành một, tất cả là do người lớn chia rẽ, mình thật sự không còn cách nào khác. Tuy nhiên bằng hữu à, cậu vẫn có thể thường xuyên tới lớp 6 gặp mình, ha ha ha.

Sau đó cô lẳng lặng đổi cặp sách mini thành một balo thanh lịch.

Trời ạ, bạn có biết bà dì quái dị cần bao nhiêu dũng khí để đeo balo mini trên lưng không? Carlos đang miệt mài tập luyện, khả năng khống chế bóng cùng kỹ thuật hoàn mĩ giúp cậu trở thành thiên tài ở La Masia.

Cậu nghiêm túc chấp hành yêu cầu huấn luyện viên đặt ra, rèn luyện từng hạng mục, mỗi lần kiểm tra sức khoẻ, cậu luôn khiêm tốn hỏi các bác sĩ và huấn luyện viên kết quả.

Thành tích đo lường 50m liên tục bị cậu thay đổi, không ngừng đột phá.

Tất cả mọi người đều thấy được nỗ lực của cậu.

Carlos không coi việc huấn luyện là vất vả, tìm cớ bỏ đi như mấy đứa trẻ cấp dưới. Cậu cũng không rảnh rỗi tìm cớ đánh nhau như một số học viên đội trên.

Ngày nào cậu cũng cố gắng, dù ở trường học hay La Masia, cậu luôn hoàn thành bài thi một cách xuất sắc.

Cậu tự nhủ phải phấn đấu trở thành một người xứng đôi với Bella, muốn đạt được mục tiêu này, ngoại trừ bóng đá, cậu không còn lựa chọn nào khác.

Cậu biết học kỳ sau khai giảng, Bella được học thẳng lớp 6, cùng khối với cậu.

Cuối tuần này cậu phải đá một trận mang tính chất chọn lọc, nếu thành tích tốt, cậu sẽ được gia nhập U14. Trận cầu này không quyết định bên nào thắng bên nào bại, mà nhằm mục đích quan sát khả năng của các cầu thủ trẻ.

Carlos ném bóng lên cao, một cú đánh đầu hoàn mĩ.

Rất nhanh đã tới thứ bảy, mọi người vây quanh La Masia, huấn luyện viên chia các thành viên làm hai đội, một đội màu vàng, một đội màu đỏ.

Carlos mang áo số 3, đá vị trí tiền vệ.

“Carlos cố lên! Carlos cố lên!” Tô Thanh Gia đứng ngoài sân hô to, Carlos hy vọng Bella có thể chứng kiến sự vùng dậy của cậu, cậu muốn Bella thấy cậu mạnh mẽ thế nào.

Cậu nhìn ra ngoài, nặng nề gật đầu.

Tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu.

Biểu cảm trên mặt Carlos trở nên vô cùng nghiêm túc, đôi mắt xanh xám quan sát nhất cử nhất động trên sân. Cậu đã tập luyện suốt nửa năm vì trận đấu này, cậu nhất định phải thể hiện hết mình.

5 phút đầu, Carlos chạy quanh khu vực giữa sân nhưng mọi người lại xem như cậu không tồn tại. Cậu chưa chạm được vào trái bóng – tâm điểm của trận đấu một cái nào.

Không ai chuyền bóng cho cậu.

Mười phút sau, huấn luyện viên tạm dừng trận đấu, tập hợp đội vàng lại, đội đỏ tự điều chỉnh.

“Các em là một đội, vì sao không chuyền bóng cho số 3?” Bernar Jess hỏi thẳng, ông thực sự rất tức giận, vị huấn luyện viên ôn hòa này rất ít khi phát hỏa như vậy.

Các thành viên đội U14 cúi đầu không nói gì.

“Tý nữa thi đấu, thầy không muốn sẽ thế này nữa, đội các em có 11 cầu thủ, không phải 10 người!”

Bernar Jess hung hăng ném áo khoác xuống ghế, “Carlos, em tự mình giải quyết đi!”

Carlos nhìn các cầu thủ, nơi này lúc nào cũng tồn tại sự cạnh tranh, cậu biết lí do họ không chuyền bóng cho cậu, không ai muốn trở thành thảm lót đường cho thiên tài đi lên.

Carlos ngẩng đầu, cắn răng không nói một lời.

Trận đấu tiếp tục, Carlos bắt đầu chạy, tranh thủ sơ hở của đội đỏ, cướp bóng thành công.

Dựa vào tốc độ và sức lực mạnh mẽ, cậu xoay gót dứt điểm từ xa.

Cậu hệt như ngọn lửa đang cháy hừng hực, không ai có thể ngăn cản.

Trọng tài thổi còi công nhận bàn thắng, tỉ số 1:0 nghiêng về phía đội vàng.

Carlos quay đầu nhìn về phía khán đài, mỉm cười với một người đặc biệt, sau đó dựng ngón giữa về phía đồng đội. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play