Mỗi Lần Vào Bóng Chỉ Vì Em

Chương 3


7 tháng

trướctiếp

Tất nhiên hiện giờ bức tranh có giá “trên trời” ấy vẫn chưa nổi tiếng, hơn nữa nó còn bị chính chủ nhân của mình ghét bỏ. Tô Thanh Gia bảo Carlos mang bức tranh về cô nhi viện.

Carlos: Đừng để ý tới tôi, tôi muốn yên tĩnh, cũng đừng hỏi tôi yên tĩnh là gì?

Bức tranh: o(︶︿︶)o Tại sao cậu lại trách tôi?

Cậu cất bức tranh đi, cả hai tiếp tục đi dọc đến cuối đại lộ La Rambla, nơi có tượng đài Columbus [*] – nhà thám hiểm vĩ đại nhất thế kỷ.

[*] Columbus (theo tiếng Latinh): hay được biết đến với tên gọi Cristoforo Colombo. Là một nhà hàng hải người nước Cộng hòa Genova và một đô đốc của các vị Quân chủ Công giáo Tây Ban Nha, mà những chuyến vượt Đại Tây Dương của ông đã mở ra những cuộc thám hiểm Châu Mỹ cũng như quá trình thực dân hoá của Châu Âu.

500 năm trước ông đã tin rằng trái đất hình cầu. Vì muốn tìm kiếm viện trợ hàng hải nên đã lưu lạc từ Ý đến đây. Tượng đài này được xây dựng nhằm đánh dấu 4 lần băng qua Đại Tây Dương của ông, bức tượng cao 60 mét, ngón tay chỉ ra biển rộng, vươn đến đại lục mới mà ông đã từng phát hiện.

“Carlos, anh có biết tượng điêu khắc này không?” Tô Thanh Gia quay sang hỏi cậu bé vẫn luôn cúi đầu từ khi tạm biệt họa sĩ. Cô có thể cảm nhận được tâm trạng của cậu không tốt nhưng do mặt cậu luôn lạnh lùng nên Tô Thanh Gia cũng không hiểu vì sao lại như thế?

Carlos cắn môi dưới, do dự một hồi mới nói: “Ừ, anh biết. Ông ấy là Columbus, người đã tìm ra đại lục mới dưới sự giúp đỡ của hoàng gia Tây Ban Nha.” Carlos suy nghĩ một lúc, bổ sung tiếp: “Người dân Barcelona ai cũng biết điều này.”

“Khi đó ông ấy kiên định tin trái đất hình cầu nhưng không ai tin tưởng điều này, vậy mà cuối cùng ông lại đúng.” Trải qua nhiều ngày bên nhau, Tô Thanh Gia thấy rõ sự khắc khổ và kiên cường của Carlos: “Trước khi đặt chân đến Tây Ban Nha, Columbus nghèo không xu dính túi nhưng ông ấy vẫn phát hiện ra lục địa mới.”

Cô đang khích lệ cậu, Carlos hiểu được ẩn ý trong lời nói của cô.

“Columbus đã thất bại tới ba lần nhưng chỉ cần thành công một lần là đủ. Ông nhận được viện trợ trong chuyến đi thứ tư, có kinh nghiệm ba lần trước làm cơ sở nên lần này ông đã thành công. Những vất vả, gian nan thử thách là nền tảng của sự trưởng thành. Chỉ cần không gục ngã trước nó thì nó sẽ gia tăng thêm sức mạnh cho anh.”

Tô Thanh Gia quay đầu nhìn về phía cậu, “Carlos, anh rất giỏi. Đến cả Edison cũng thất bại nhiều lần, anh mới chỉ có một lần thì sợ gì chứ.”

Phía sau cô là đại dương mênh mông, bầy hải âu với đôi cánh trắng ngần đáp xuống nơi cô đứng, làn gió ẩm ướt thổi bay mái tóc đen mượt.

Khoảnh khắc đó, ánh mặt trời rực rỡ đã chiếu rọi khắp không gian.

Cậu dường như đã tìm được lý do để vĩnh viễn không bao giờ bỏ cuộc.

“Anh nhất định sẽ thành công!!!!” Carlos nhìn cô, hét lớn: “A….a…a”

Tô Thanh Gia cũng bị tiếng hét đó lôi cuốn, cô xoay người đối diện với biển rộng, hét theo: “A…a…”

Hai người nhìn nhau cười, rượt đuổi khắp quảng trường Columbus, sau đó xin chút đồ ăn của người đi đường để ném cho hải âu.

Thời gian thấm thoát trôi qua, mặt trời từ từ lặn xuống. Carlos tiễn Tô Thanh Gia về nhà, cậu đưa hoa tươi và dược liệu trong lòng cho cô.

Tô Thanh Gia ngửi đóa hoa đã hơi héo đi nhưng vẫn rất thơm, không ảnh hưởng tới hiệu quả của việc điều chế.

Trở lại ký túc xá, Carlos lấy bức tranh ra. Cho dù không vui vì Tô Thanh Gia không mang bức tranh này về nhưng cậu vẫn cẩn thận mở nó ra, kẹp vào giữa hai quyển sách dày rồi bỏ vào trong chiếc hộp trên đầu giường.

Trong đó còn có một quả bóng mới tinh và một bình nước in hình lá cờ đỏ.

Hôm nay, Tô Thanh Gia ở trong phòng ngủ chơi đùa với mớ hoa cỏ và dược liệu mà cô mới mua về hơn hai mươi ngày trước. Cô xay chúng thành bột, chưng cất và phơi khô, trộn thêm vài nguyên liệu cần thiết như tinh dầu hoa hồng. Vậy là kem bôi của cô đã hoàn thành, đáng mừng là số nguyên liệu nhiều gấp ba lần nhưng không bị lãng phí chút nào.

Làm xong kem bôi cần phải để yên hơn nửa tháng. Hôm nay chính là ngày có thể kiểm nghiệm thành quả.

Tô Thanh Gia kích động đến mức thiếu chút nữa đã nói tiếng Đông Bắc… Mẹ ơi, ai đó giúp cô bình tĩnh lại đi.

Cô mở chiếc hộp nhỏ khắc hình mẫu đơn, xung quanh  được quấn tơ vàng ra, đây là chiếc hộp cô mang tới từ Trung Quốc. Lúc ấy cô không biết nên đựng gì nhưng vì thấy đẹp nên đã cầm đi mười cái.

Bên trong chiếc hộp nhỏ là lớp kem hồng trong suốt, hương thơm độc đáo. Tô Thanh Gia chạm ngón trỏ vào, xúc cảm truyền đến mềm mại như dòng nước đang chuyển động. Nó có hình dáng nhất định, không gây cảm giác khó chịu cho người bôi.

Tô Thanh Gia nhanh chóng quẹt thử một ít lên mu bàn tay mịn màng, trắng nõn. Gặp nhiệt độ cơ thể, lớp kem lập tức tan ra. Sau khi thoa đều, cô giơ tay ra trước mắt, bàn tay vốn đã trắng giờ lại không thấy lỗ chân lông và vân da, mu bàn trơn mượt như chạm vào nước.

Thành công rồi! Cố gắng nhiều ngày không hề uổng phí. May mà không uổng công cô năn nỉ Tô Tĩnh Khang mua cho cô một bộ dụng cụ thí nghiệm hóa học.

Tô Thanh Gia nóng lòng muốn thử nghiệm hiệu quả của loại kem này nên đã chui vào nhà tắm tắm rửa và bôi kem lên.

Thật sự rất tốt, thậm chí còn lưu lại mùi thơm trên người.

Sau khi mặc xong quần áo, Tô Thanh Gia ngước nhìn đồng hồ đã là 2:30. Bình thường 2 giờ cô đã đến cô nhi viện, chắc Carlos đang chờ cô ở trạm xe buýt.

Tô Thanh Gia chạy xuống lầu, đang đi giày thì Minh Linh đi tới, bất ngờ hỏi: “Bella, hôm nay trời mưa mà con vẫn muốn ra ngoài tập bóng với Carlos ư?”

Minh Linh rất thích Carlos, tuy chưa từng gặp mặt nhưng thấy con gái mình nói tiếng Tây Ban Nha ngày càng lưu loát, Minh Linh cảm thấy cậu bạn nhỏ này rất tốt, nghe nói cậu bé còn rất đẹp trai.

Tô Thanh Gia luôn đóng kín cửa sổ và kéo rèm nên cô không nghe thấy tiếng mưa rơi, vừa nghe Minh Linh nói, cô vội chạy đến trước cửa sổ ngó nhìn: “Trời mưa thật rồi.”

Khí hậu Địa Trung Hải khiến cho người ta không thể nào đoán trước được. Buổi sáng trời mưa một lúc, chiều lại tạnh ráo như không có gì, đôi lúc lại nắng liên tục mấy ngày liền.

Tô Thanh Gia suy nghĩ một lát, sau đó đi ủng vào, cầm ô tới trước mặt Minh Linh đong đưa người: “Thưa quý bà xinh đẹp, con ra ngoài một lát rồi sẽ về ngay ạ.”

Minh Linh nhún vai, xoay người đi về phía phòng tập đàn.

Mùa hè hanh khô nóng bức, ai cũng mong mỏi có một cơn mưa nhưng Tô Thanh Gia lại không mong chờ nó đến. Cô bước xuống xe, mở ô ra, lau những giọt nước mưa ướt nhẹp đọng trên mi mắt, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó trong màn mưa.

Carlos rất thích đứng ở trạm dừng xe buýt đợi cô, lẳng lặng nhìn dòng xe qua lại, ánh mắt lướt qua từng chiếc xe như đang đợi chờ ai đó. Mặc dù nơi đó không có thứ gì che nhưng Carlos vẫn im lặng đứng chờ như một cột đèn giao thông.

Tô Thanh gia vội vàng chạy tới, nước mưa bắn đầy ống quần cô: “Carlos, sao anh không tìm chỗ tránh mưa? Anh nhìn xem, ướt đẫm cả người rồi, sẽ bị cảm đấy, có biết không hả đồ ngốc?”

Tô Thanh Gia cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc đi đã mang theo một chiếc ô to. Tuy chiếc ô này không đẹp như cái thường dùng nhưng nó có thể che cho hai người không bị ướt.

Cả người Carlos đều ướt sũng, Tô Thanh Gia nhìn thấy nước mưa chảy dọc từ bắp chân cậu xuống, hàng mi dài rậm dính đầy nước nhưng mắt lại rất lấp lánh.

“Cơ thể anh rất khỏe, sẽ không bị cảm đâu.” Carlos trả lời, Tô Thanh Gia cảm thấy “Vịt chết còn mạnh miệng”.

“Mưa to vậy mà anh không biết sang kia trú à? Mau lau đi, mặt anh có thể nuôi vịt rồi đấy.” Tô Thanh Gia lấy khăn giấy từ trong ba lô ra đưa cho cậu.

Carlos nhận khăn giấy, “Cảm ơn.”

Sau đó cậu bổ sung thêm một câu: “Anh sợ nếu không đứng đó thì em đến sẽ không thấy anh.”

Tô Thanh Gia muốn mắng cậu là đồ ngốc nhưng lời đến đầu lưỡi lại bị nuốt vào bụng.

Ánh mắt cậu quá chân thành, đôi mắt xanh xám kia gần như đong đầy hình bóng cô. Cô cảm thấy mình cần phải lo lắng và quan tâm cậu bé này hơn.

Cậu lớn lên ở cô nhi viện một cách cô độc, không ai có thể bước vào thế giới của cậu. Cậu dùng sự lạnh lùng làm lớp áo để chặn lại cái lạnh lẽo mà người khác mang tới, cậu tựa như một vùng đất băng giá, mãi mãi đóa hoa ấm áp cũng không thể nở ra.

Cậu không dám trông đợi điều gì, cậu sợ sau khi tất cả tan vỡ sẽ phải một mình cô độc liếm láp vết thương.

Cô có tài đức gì mà lại nhận được tình cảm chân thành nhất của cậu bé chứ?

Trên đường đi, Tô Thanh Gia nghĩ có lẽ hôm nay Carlos sẽ không tập bóng nhưng vẫn quyết định đến xem.

May mà cô vẫn đến. Nếu không đến thì không biết Carlos còn đứng đợi ở đây bao lâu nữa.

Cô che ô lên, cùng Carlos quay về cô nhi viện.

“Người anh ướt quá, mau về tắm rửa thay quần áo đi.” Cô rầu rĩ nói.

Carlos bỗng cảm thấy không hề lạnh, mặc dù cậu đã đứng chờ dưới mưa gần một tiếng. Trong lúc chờ đợi, đôi lúc cậu cũng muốn tìm chỗ trú mưa hoặc quay về ký túc xá lấy ô, tuy nhiên cuối cùng cậu vẫn không làm. Cậu biết khả năng Bella đến rất nhỏ nhưng lại không muốn cô tới mà không thấy cậu, như vậy thì phải làm sao đây?

Bella… tới rồi.

Carlos không thích đi bằng cửa chính của cô nhi viện, bọn họ quay về bằng con đường nhỏ ở gần sân tập.

Chiếc lon dùng để luyện tập hứng đầy nước mưa, quả bóng cũ nát nằm trong hố cát như đang chịu lễ rửa tội. Tô Thanh Gia đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, cảm giác buồn phiền trong lòng khiến cô chưa kịp suy nghĩ mà đã hành động luôn.

Cô chạy tới nhặt chiếc lon đặt trước khung thành, hét lớn về phía Carlos: “Carlos, hãy dùng quả bóng của anh đá ngã chiếc lon này đi.”

Carlos gật đầu, mái tóc vàng ướt nhẹp, vừa hất một cái là nước mưa văng tung tóe. Cậu đi về phía hố cát, đặt quả bóng lên đường đua. Khoảng cách rất xa, cộng thêm màn mưa cản trở tầm nhìn.

Cậu cố gắng ép mình mở mắt, tìm kiếm góc độ và lực đá phù hợp.

“Cố lên! Carlos! Cố lên! Carlos! Cố lên!” Tô Thanh Gia khoa tay múa chân với cậu.

Sau đó, Tô Thanh Gia nghe thấy tiếng chiếc lon bị đá văng đi.

Quả bóng bay rất xa, ngay cả Tô Thanh Gia cũng giật mình. Cô chạy tới che ô cho Carlos, đôi mắt to tràn đầy bái phục, cô ngẩng đầu nhìn Carlos, nói: “Anh giỏi quá, đá rất chuẩn.”

Lần này không cần Tô Thanh Gia giúp đỡ, Carlos cũng có thể nở một nụ cười vô cùng xán lạn. Cậu muốn dành tặng nụ cười này cho cô.

Tô Thanh Gia cười ngọt ngào nhìn cậu đi vào cô nhi viện.

Cậu bé này bắt đầu lớn rồi, Tô Thanh Gia muốn tìm cho cậu một huấn luyện viên bóng đá chuyên nghiệp, năng khiếu của cậu không nên bị vùi lấp.

Đó cũng là lúc vị huấn luyện viên nghiệp dư như cô phải rời đi…

Nhắc đến trường quân đội chuyên đào tạo những nhân tài quân sự kiệt xuất, tất cả mọi người sẽ nghĩ ngay đến “Học viện quân sự West Point” [*]. Trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng của cuộc chiến tranh nổ ra ở thế kỷ trước, nơi đây đã sản sinh ra nhiều anh hùng có phong thái hào hùng, quyết tâm giành chiến thắng qua hàng ngàn dặm đường.

[*]: Học viện quân sự West Point: Tiếng Anh là United States Military Academy, được biết đến với cái tên West Point hoặc tên viết tắt USMA , là một vị trí của Lục quân Hoa Kỳ đồng thời cũng là một học viện quân sự. West Point trở thành vị trí quân sự đầu tiên dưới sự chỉ huy của Benedict Arnold. Được thiết lập vào năm 1802, nó là trường học viện quân sự lâu đời nhất của Hoa Kỳ. Các sinh viên được gọi là các thiếu sinh quân.

Và khi nhắc đến “Học viện quân sự West Point” trong làng túc cầu, lò đào tạo trẻ La Masia [*] hiển nhiên là sự lựa chọn tốt nhất.

[*] La Masia: Là một trung tâm huấn luyện cầu thủ bóng đá trẻ của câu lạc bộ Barca và là lò đạo tạo bóng đá trẻ nổi tiếng tại Tây Ban Nha cũng như trên toàn thế giới. La Masia là môi trường đào tạo tốt bậc nhất thế giới, chưa nơi đâu sản sinh ra những tài năng xuất chúng nhiều như ở đây.

Học viện bóng đá La Masia bắt đầu được xây dựng vào năm 1979, nằm ở bên trái con phố Aristide Maillol của Barcelona. Một người Hà Lan tên Cruyff đã mang đến khái niệm bóng đá tiên tiến nhất, từ đó lò đào tạo trẻ La Masia chính thức thành lập.

Trong kiếp trước của Tô Thanh Gia, hiện giờ lò đào tạo trẻ này đã sớm nổi tiếng trên toàn thế giới. Những siêu sao trong giới bóng đá như Messi, Xavier, Iniesta, Arteta, Puyol…đều bước ra tại đó.

Tô Thanh Gia hy vọng Carlos có thể được nhận vào lò đào tạo La Masia. Những đứa bé say mê bóng đá đều hy vọng được bước vào thiên đường trong mơ ấy.

Là một người ngoài cuộc, vốn hiểu biết về bóng đá hạn hẹp, Tô Thanh Gia đánh giá cao năng khiếu của Carlos nhưng dù sao cô cũng không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này. Cô không thể biết được những tố chất cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp cần có.

Trung Quốc có câu nói  “Người ngoài nghề xem môn đạo, trong nghề xem số phận” [*], cô không biết liệu La Masia có thể nhìn ra thứ ánh sáng le lói ẩn trong lớp vỏ đá thô ráp của Carlos hay không…

[*] Ý nói người ngoài nghề chỉ nhìn bên ngoài, phán đoán qua quýt, người trong nghề có thể nhìn rõ cách bản chất.

Tuy không ai ép nhưng cô vẫn muốn làm tất cả cho cậu bé chân thành tha thiết này. Dẫu sao đó cũng là giấc mơ cháy bỏng thường trực trong tim cậu, cô không muốn cậu phải thất vọng.

Cô chấp nhận làm Tournini của cậu.

La Masia sắp bắt đầu mùa tuyển sinh mới. Mọi người trên phố đều bàn tán xem sắp tới sẽ có thiên tài kiệt xuất nào xuất hiện không. Những người chuyên tìm kiếm tài năng trẻ đều đổ về Barca, ngày nào máy bay chở ban đại diện cũng hạ cánh xuống sân bay El Prat.

Ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu lên đỉnh núi.

Tất cả những việc này dường như không liên quan tới Carlos. Hằng ngày, cậu đều miệt mài tập bóng, lần nào cũng khiêu chiến với giới hạn của mình. Cậu bắt đầu đặt lon ở mọi góc độ khó, khoảng cách từ người đến lon khi dài khi ngắn. Ngày nào cậu cũng nghe thấy tiếng chim sẻ ríu rít kiếm ăn mỗi sáng, ngắm nhìn ánh dương cuối cùng còn sót lại ở đường chân trời.

Khoảng thời gian này, Tô Thanh Gia bận rộn nhiều việc nên mỗi tuần chỉ có thể tới chơi với cậu ba ngày.

Carlos thấy hơi hụt hẫng và mệt mỏi, cậu muốn hỏi cô lý do nhưng lại không dám mở miệng.

Mặc dù cậu vẫn thấp hơn mấy cậu bé mười tuổi khác nhưng cũng đã cao hơn Bella, đây là việc khiến cậu vui nhất.

Sự buồn bực che giấu sau gương mặt lạnh lùng được phát tiết hết lên chiếc lon: “Lách cách….”, Carlos lại đá đổ thêm một lần nữa.

Có thể nói Tô Thanh Gia thật sự rất bận, rất rất bận.

Đầu tiên, với tư cách là một cô bé mang tâm lý của người hai mươi sáu tuổi, dĩ nhiên cô không giống với những đứa bé tám tuổi khác, khả năng học tập, khả năng tự chủ và khả năng kiểm soát đều rất tốt. Nói ngắn gọn, Minh Linh cho rằng con gái mình là thiên tài piano, vì không muốn tài năng trời phú của con bị mai một, bà bắt đầu chỉ dạy chuyên sâu cho Tô Thanh Gia. Dạy cô cách chơi nhạc bằng cả trái tim, để khúc nhạc cháy lên bằng tất cả tâm huyết và tiếng lòng của người nghệ sĩ.

Tiếp đó, Tô Thanh Gia âm thầm điều tra lịch trình của giám đốc Reixach – người quản lí lò đào tạo trẻ. Cô rất muốn giành lấy giấy thông hành để Carlos bước vào La Masia thông qua đợt huấn luyện thử.

Chờ đợi rất lâu, cuối cùng cơ hội cũng xuất hiện. Trung Quốc và Tây Ban Nha đã thiết lập quan hệ ngoại giao từ lâu. Mấy ngày trước, Tô Tĩnh Khang nhận được lời mời đến thăm quan lò đào tạo trẻ La Masia.

Tô Thanh Gia thuyết phục ba đưa đi cùng, cam kết sẽ không chạy loạn. Đừng hỏi tại sao cán bộ ngoại giao trẻ tuổi này lại cẩn thận như vậy, đơn giản vì ông không muốn con gái mình kết bạn với mấy nam sinh ở đó.

Một Carlos đã khiến ông khó chịu lắm rồi.

Nhỡ có ông tướng nhỏ nào ở lò đào tạo để ý đến công chúa xinh đẹp nhà ông thì sao? Ông nhất quyết sẽ không để việc như thế xảy ra, tuyệt đối không.

Hừ! ╭( ̄m ̄*)╮

_____________

Tô Thanh Gia cố ý ăn mặc cẩn thận hơn để chuẩn bị cho buổi tham quan. Áo sơ mi phối với váy kẻ màu xanh lam, mái tóc đen dài mềm mượt xõa xuống bờ vai nhỏ bé, điểm trên đó là sợi dây buộc tóc xinh xắn.

Chuẩn bị xong xuôi, Tô Thanh Gia thoa thêm một ít tinh dầu hoa hồng tự làm. Thơm ghê… Cô chu môi, soi gương làm điệu đáng yêu:

“Bác Reixach.”

Nghĩ một lúc lại nói: “Bác Reixach?” Lắc lắc đầu, phải thế này mới đúng “Bác Reixach!”

Dựa vào vẻ bề ngoài đáng yêu và giọng nói ngọt ngào, một cô bé nhỏ tuổi cũng có thể sử dụng “mỹ nhân kế”. Thế nên mới thấy lời mẹ Trương Vô Kỵ nói quả không sai chỗ nào [*].

[*] Trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký, mẹ của Trương Vô Kỵ lúc lâm chung đã từng căn dặn rằng: “Sau khi con lớn lên, tuyệt đối không được nghe lời của nữ nhân, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng biết gạt người”.

Tô Thanh Gia đeo chiếc túi vải màu xanh, xuống lầu chuẩn bị xuất phát. Xuống dưới, cô chỉ muốn ôm chặt đùi Tô Tĩnh Khang.

Vì sao cô lại làm thế? Được rồi. Đó là bởi vì…

Hôm nay lão Tô nhà cô thật sự rất đẹp, đẹp hết phần của người khác. Tuy rằng ngày thường ông rất tuấn tú nhưng hôm nay mặc âu phục ông lại càng đẹp trai hơn.

Lúc này nếu xuất hiện ở đám đông, chắc chắn sẽ có một đám người hô to “Mỹ nhan thịnh thế”. Hu hu hu, đẹp trai đến mức cô muốn khóc rồi nè.

Nhận thấy ánh mắt lấp lánh cùng sự sùng bái không thể che dấu của con gái và bà xã, Tô Tĩnh Khang nhíu mày nhìn Minh Linh, vân đạm phong khinh nói: “Giúp anh thắt cà vạt với, cảm ơn em.”

Minh Linh mặt đỏ tay run bước lại gần, Tô Tĩnh Khang cúi đầu đặt lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của bà xã một nụ hôn nhẹ. Kết quả tay Minh Linh lại càng run hơn nên đã thắt hỏng.

Tô Tĩnh Khang không nói gì, nhanh chóng thắt cà vạt, yên lặng hít hà hương thơm dịu ngọt tỏa ra từ người vợ xinh đẹp. Đùa ư, một nhà ngoại giao sao lại không biết làm những việc này?

Tô Thanh Gia giả vờ không thấy gì, ngoan ngoãn theo sau nịnh nọt ông.

__________

Hiện giờ lò đào tạo trẻ La Masia vẫn nằm ở bên trái con phố Aristides Maillol, chưa chuyển đến khu liên hợp thể thao Ciutat Esportiva Joan Gamper. Trong tiếng Catalan, La Masia có nghĩa là “nông trại”. Nông trại thoạt nhìn có vẻ đơn sơ này đã sản sinh ra đội hình trong mơ của Barca, trở thành cái nôi đào tạo ra những thiên tài.

Lò đào tạo trẻ La Masia nằm cạnh sân vận động Camp Nou. Học viên ở đây tuần nào cũng được cảm nhận không khí tranh tài kịch liệt. Ngay cả lúc nằm trong ký túc xá, họ vẫn có thể nghe thấy tiếng hò reo vang vọng ngoài sân bóng. Ban huấn luyện hy vọng điều ấy sẽ khích lệ được tinh thần chiến đấu của lớp cầu thủ trẻ kế nghiệp, đồng thời giúp họ thêm yêu sân vận động Camp Nou – nơi đã chứng kiến sự huy hoàng của CLB Barca suốt bao năm.

Đoàn người Tô Tĩnh Khang vừa tới đã nhận được sự tiếp đãi nồng nhiệt của ban huấn luyện Barcelona và La Masia. Huấn luyện viên dẫn họ đi tham quan khắp nơi.

Đôi khi một đứa trẻ cũng sẽ trở thành mánh khóe ngoại giao quan trọng. Tô Tĩnh Khang không quan tâm đến điều đó, ông chỉ muốn đáp ứng nguyện vọng của con gái. Biểu hiệu ung dung, lễ độ của Tô Thanh Gia khiến ông rất ngạc nhiên. Trong khi ông mải xuýt xoa vì con gái đã trưởng thành, người của Lãnh sự quán cũng nghĩ như vậy, quả không hổ danh là con nhà ngoại giao.

Đi ngang qua sân tập, thảm cỏ nhân tạo cũng không thể che giấu được sự nhiệt huyết của mấy đứa nhỏ đang tập sút bóng vào khung thành.

“Bác Reixach!!” Reixach – người quản lý La Masia vô cùng bất ngờ khi nghe thấy có người gọi mình vào lúc này. Ông nhìn về phía tiếng nói, ồ, ra là cô bé nhỏ nhắn tên Bella kia. Chúa ơi, cô bé đáng yêu quá!

“Thiên thần nhỏ xinh đẹp, có chuyện gì không cháu?” Reixach hỏi.

Hai người chỉ dừng lại một chút mà Tô Tĩnh Khang và những người khác đã đi xa. Tô Thanh Gia cười ngọt ngào, chỉ ngón tay nhỏ về hướng thảm cỏ xanh, nói: “Thưa bác, mấy cầu thủ đó kỹ thuật có tốt không?”

“Đương nhiên là tốt, La Masia có những cầu thủ sinh ra đã được trời cao ưu ái.” Reixach xoa mái tóc đen hiếm thấy của cô.

“Thế bọn họ sút bóng vào khung thành có chuẩn không ạ?”

“Rất chuẩn!” Reixach tự hào đáp, đây là thế hệ cầu thủ do chính ông phụ trách, trên người bọn họ mang theo tâm huyết của ông.

Tô Thanh Gia ngửa đầu nhìn ông, “Lần nào họ cũng sút thành công ư?”

Reixach kiên nhẫn trả lời vấn đề của một cô bé có vẻ không hiểu gì về bóng đá, ông cố gắng dùng những từ ngữ đơn giản nhất để giải thích: “Điều này không ai có thể bảo đảm được. Có rất nhiều nhân tố ảnh hướng tới việc sút bóng, ví dụ như thời tiết, trời mưa thì tỉ lệ ghi bàn sẽ giảm đi nhiều.”

“Cháu có một người bạn sút bóng rất chuẩn, cho dù trời mưa, anh ấy vẫn có thể đá đổ chiếc lon ngay trong lần đầu tiên.” Giọng cô bé tự hào như đang khoe với người ta thứ đồ chơi quý báu vậy, hơn nữa còn khoa tay múa chân: “Bạn cháu có thể đá bóng đến bất kỳ vị trí nào mà cháu chỉ định. Cháu cố tình đặt lon ở những chỗ khác nhau, lần nào anh ấy cũng đá đổ hết.”

Reixach hiển nhiên không tin lời của cô bé nhưng vẫn đáp lại: “Quả thật rất tài giỏi!”

Tô Thanh Gia ngẩng cao đầu như một cô thiên nga xinh đẹp: “Bác Reixach, bác nói La Masia của bác sở hữu nhiêu cầu thủ tài giỏi, có khả năng thiên phú, nhưng cháu thấy chiếc lưới lớn của bác đã bỏ lọt một viên minh châu hiếm có khó tìm rồi.”

Reixach kinh ngạc nhìn vào mắt cô, ông đã bị phong thái của cô bé xuất thân trong gia đình ngoại giao này thuyết phục rồi.

Tô Thanh Gia tiếp tục nói: “Cháu chân thành mời bác đến quan sát thử một cậu bé có khả năng chơi bóng thiên phú. Nếu bác từ chối, đến lúc anh ấy nâng cao chiếc cup vô địch Champions League cho Real Madrid hay một đội nào khác, bác chắc chắn sẽ hối hận.”

Lúc này, Reixach không còn đối xử với cô như một đứa trẻ nữa. Ông khom người, cười tươi và nói: “Cháu đã thuyết phục bác thành công. Cô bé phương Đông, cháu đưa bác đi đi, bác muốn xem thử thiên tài bóng đá biểu diễn xuất sắc thế nào mà xứng đáng được cháu đề cử như thế.”

“Vâng thưa bác. Có lẽ khi anh ấy mang về ngôi vị quán quân Champions League cho Barca, Barca sẽ rất biết ơn vì sự cống hiến to lớn của bác.” Tô Thanh gia cười rạng rỡ, ánh mắt cô lấp lánh như ánh sao.

Reixach vui vẻ bật cười, rõ ràng lời Tô Thanh Gia nói rất xuôi tai nhưng bây giờ ông chỉ xem những gì cô nói như là lời nói đùa mà thôi.

Ông tuyệt đối không bao giờ ngờ tới, cầu thủ mà ông chỉ ngẫu nhiên xem thử sẽ mang lại vinh quang to lớn cỡ nào cho ông.

Nhờ cậu bé ấy, tên ông được khắc ghi mãi mãi trong lịch sử huy hoàng của La Masia và Barca.

Truyền thông thế giới phong ông làm Bá Nhạc [*] tinh mắt nhất trên đời.

[*] Bá Nhạc: Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình. Ông là bậc thầy am hiểu về ngựa, có thể xét đoán dựa vào dáng vóc. Vì vậy, tên gọi Bá Nhạc được người đời dùng để tán dương những người có tài xem tướng ngựa.

Reixach xin phép ban đại diện Barca đưa Tô Thanh Gia đi tham quan xung quanh, mặc dù không bằng lòng nhưng trời đất bao la, con gái là nhất nên Tô Tĩnh Khang đành phải đồng ý.

Tô Thanh Gia nhìn ông bằng đôi mắt to tròn như nai, ông chỉ có thể nói: “Vale” ( được ).

Sau khi nhận được sự cho phép của hai bên, Reixach bế búp bê Tây Dương đi đến bãi đỗ xe. Khi Tô Thanh Gia nói ra địa chỉ bọn họ sẽ đến, Reixach giật mình hỏi: “Bạn cháu là một cô nhi?”

Tô Thanh Gia thắt dây an toàn rồi hạ cửa sổ xuống: “Chẳng lẽ con gái của nhà ngoại giao thì không có quyền lựa chọn bạn bè ạ? Trung Quốc có câu ngạn ngữ ‘Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây’, bác có biết nghĩa của nó là gì không?”

Một người hiểu biết sâu rộng ở La Masia như Reixach cũng phải lắc đầu với nền văn hóa Trung Quốc phong phú: “Văn hóa Trung Quốc rộng lớn, bác thì chỉ biết về đá bóng.”

“Ý nghĩa của câu nói đó là: đời người có lúc hưng thịnh, cũng có lúc suy yếu, mọi việc đều biến đổi thất thường, khó có thể đoán trước. Thưa bác, xuất thân không phải là tất cả, hôm nay có lẽ anh ấy ở trong trại dân tị nạn Brazil, biết đâu ngày mai anh ấy có thể mua nhà ở trung tâm New York?” Chiếc xe lướt đi trong gió, tóc Tô Thanh Gia bị gió thổi bay, cảm giác hóng gió rất thú vị.

Đầu tiên Reixach hơi sửng sốt, sau đó lại cười nói: “Cháu nói đúng, hơn nữa cách nói ví von này của Trung Quốc rất hợp lí.”

Hiện tại Carlos đang miệt mài tập bóng trên sân nhỏ, không hề biết một cơ hội lớn đang bước đến với cậu.

Hôm nay học khá ít, cậu đã tập bóng được một lúc rồi. Gần đây cậu tương đối rảnh rỗi. Từ sau buổi mưa hôm đó, Tô Thanh Gia không cho cậu đến trạm xe buýt đợi cô nữa, với lại gần đây cô cũng không tới đây thường xuyên.

Carlos rất tủi thân, chỉ dầm mưa thôi mà, cậu không sợ mưa cũng chẳng sợ nắng, cậu chỉ muốn Bella vừa xuống xe là có thể lập tức nhìn thấy cậu. Ngày nào cậu cũng chăm chỉ chải tóc, để nó đỡ bù xù và mềm mại hơn.

Đã gần một tuần Bella chưa tới đây nên mái tóc của cậu lại trở về hình dáng tổ chim…

Mỗi ngày Carlos đều chăm chỉ tập luyện, tìm kiếm cách khống chế và dẫn dắt bóng. Carlos ngây ngô nghĩ rằng chỉ cần cậu tiến bộ, Bella sẽ vui vẻ, thường xuyên tới đây.

Carlos mải đắm chìm trong dòng suy nghĩ. Cậu dường như nghe thấy giọng nói của Bella, cậu vui mừng rồi dùng sức lắc đầu, Bella không đến vào giờ này đâu.

Sau đó, Carlos thấy búp bê tóc đen mặc áo sơ mi trắng và váy kẻ màu xanh đứng trước mặt cậu. Cậu dùng sức chớp chớp đôi mắt hơi cay do bị mồ hôi chảy vào, đó thật sự là Bella.

Tuy nhiên vẫn còn một người đàn ông nữa.

Carlos không biết vì sao Bella lại dẫn người khác tới đây. Xuất phát từ tâm lí bài xích người lạ, cậu mím đôi môi khô khốc lại, không chịu bước lên.

Tô Thanh Gia dẫn Reixach tới trước mặt Carlos, giới thiệu hai người với nhau.

“Bác Reixach, đây là bạn cháu, anh ấy tên Carlos, năm nay mười tuổi.” Lại nhìn Carlos nói: “Carlos, bác Reixach là người quản lí La Masia, em mời bác đến đây xem anh đá bóng.”

Tô Thanh Gia không hề che giấu thân phận của Reixach. Cầu thủ chuyên nghiệp cần có tố chất tâm lý vững vàng để vượt qua những trận đấu căng thẳng.

Là người dân thành phố Barcelona, Carlos tất nhiên biết La Masia là gì, đó là nơi đào tạo ra những siêu sao bóng đá đẳng cấp thế giới, cũng là niềm kiêu hãnh của người Catalonia.

Cậu cũng từng ước mơ trở thành siêu sao bóng đá như bao đứa bé khác nhưng cậu cho rằng mình không đủ tư cách. Từ lúc bị loại khỏi cuộc tuyển chọn, cậu biết mình cần phải nâng cao kỹ thuật.

Sau hai năm, búp bê Tây Dương đã đem một chiếc vé thông hành đến trước mặt cậu.

Carlos biết một khi kỹ thuật đá bóng của cậu thuyết phục được Reixach, rất có thể cậu sẽ được đến huấn luyện thử tại lò đào tạo La Masia

Reixach quan sát cậu bé có quả đầu tổ chim một lượt. Cậu rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt xám xanh sáng ngời, nếu chiếc áo Barcelona trên người cậu không bẩn, Reixach sẽ càng vui hơn.

“Chào cháu, Carlos, bác là Reixach, quản lí lò đào tạo trẻ La Masia.”

Thấy cậu bé gật đầu, Reixach tiếp tục nói: “Bạn cháu mời bác đến đây xem cháu chơi bóng, cháu đồng ý chứ?”

Carlos trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Gia. Cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao khoảng thời gian này Bella rất bận rộn. Cơ hội này chắc chắn không dễ dàng có được, cậu không muốn làm Bella thất vọng.

“Cháu đồng ý, cảm ơn bác!” Carlos cúi chào Reixach. Ông lùi ra ngoài sân nhìn Carlos biểu diễn.

“Carlos cố lên! Cố lên Carlos!”

Tô Thanh Gia đặt tay lên miệng làm thành cái loa, tuy khoảng cách khá xa nhưng Carlos vẫn nhìn thấy nụ cười vui vẻ của cô.

Cậu sẽ thành công, nhất định là như vậy.

Giống như lời cậu đã từng hứa với cô bé này ở quãng trường Columbus.

Carlos biểu diễn cho Reixach xem màn đá bóng xuất sắc nhất của cậu. Reixach đã bị cậu bé có chiều cao chưa đạt tiêu chuẩn này làm cho kinh ngạc. Carlos sút vào khung thành, khống chế bóng, đánh đầu, dẫn bóng. Tất cả đều nói lên khả năng khống chế và xử lí bóng tuyệt mĩ của cậu.

Dựa vào kinh nghiệm phong phú, Reixach biết mặc dù bây giờ cậu bé này khá non nớt nhưng sau này chắc chắn sẽ  sở hữu ưu thế tốc độ không phải ai cũng có. Kỹ xảo sút bóng và kỹ thuật khống chế vẫn chưa trải qua quá trình đào tạo chuyên nghiệp nào… đây chính là một khối ngọc thô chưa được mài dũa, một khối ngọc hiếm của làng túc cầu.

Reixach vỗ tay đi về phía cậu bé thiên tài: “Carlos, cháu mang trong mình năng khiếu bóng đá hiếm có. Chúc mừng cháu, bác muốn mời cháu tham gia đợt huấn luyện thử ở La Masia. Chúc cháu may mắn!”

“Cám ơn bác!” Carlos cúi chào ông lần nữa.

Tô Thanh Gia vui mừng nhảy cẫng lên: “Carlos, anh thành công rồi, anh thành công rồi! Anh giỏi quá! Anh sẽ được đến La Masia tập huấn! Anh có vui không?”

Carlos gật đầu, nở một nụ cười xán lạn, lúm đồng tiền trên má trái lún sâu xuống.

“Cô bé phương Đông, cháu đã chinh phục bác bằng lời nói. Còn cậu bé này thì dùng kĩ thuật để chinh phục.” Tuy thốt lên bằng giọng điệu than thở nhưng ẩn chứa trong đó lại là niềm vui.

“Cháu biết bác sẽ không bỏ qua viên minh châu sáng giá này mà.” Tô Thanh Gia bày quả đấm nhỏ với Reixach, cười như một tiểu hồ ly.

Reixach hỏi Carlos một số thông tin cơ bản, ông rất giỏi giao tiếp với người khác. Ông luôn giữ thái độ hài hòa, ai biết được mai sau cậu bé này có thể trở thành “ông hoàng sân cỏ” hay không? Cuộc sống của cậu giờ mới bắt đầu, còn rất nhiều điều mà ta không biết. Nó hệt như một trận bóng đá vậy, trước khi tiếng còi kết thúc vang lên, bạn vĩnh viễn không biết đội nào sẽ giành chiến thắng. Có lẽ vì vậy nên bóng đá mới đầy sức hấp dẫn. Tất cả mọi người đều thích những thứ thích kích thích và có tính khiêu chiến như thế này.

Cậu bé nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đáy mắt hằn rõ chờ mong.

Thắng không kiêu, bại không nản. Cậu có tố chất cần thiết để thành công.

Trời càng lúc càng tối, Reixach phải dẫn Tô Thanh Gia rời khỏi cô nhi viện.

Ông tinh ý nhìn ra cô bé có lời muốn nói nên đã chào tạm biệt rồi ra bãi đỗ xe tìm xe trước.

Thấy ông đã đi xa, Carlos ôm quả bóng nhìn cô bé trước mặt, “Cám ơn em, Bella.”

Cảm ơn rất nhiều, cảm ơn vì tất cả những gì em đã làm cho anh. Trong đêm tối, cô treo một vầng thái dương lên phá hủy nỗi cô đơn, xua tan đêm đen trong lòng cậu.

“Em nhận lời cảm ơn của anh, nhưng nếu anh không có bản lĩnh thì bác Reixach cũng sẽ không chọn anh.”

Đôi mắt màu hổ phách ấm áp, long lanh như nước tuyết tan chảy trên đỉnh Pyrenees. Cô vỗ bả vai Carlos, nói đùa:

“Sau này nếu thành công, anh hãy nhớ người phát hiện ra tài năng của anh tên Bella, biết chưa hả?”

Carlos nhìn bóng hình bản thân phản chiếu trong mắt cô, mặc dù nét mặt hơi kỳ lạ nhưng cậu vẫn cố gắng cười, “Anh biết rồi”.

Thấy trời đã muộn, Tô Thanh Gia nói với Carlos: “Carlos, xin lỗi anh, em phải đi rồi, ba đang đợi em ở lò đào tạo, hẹn gặp lại!”

Carlos gật đầu nhìn bóng cô xa dần.

Cậu thiêu niên vừa nhận được niềm vui lớn bỗng thả bóng ra, buồn bã ngồi xổm xuống đất ôm lấy đầu. Quả bóng với hai màu trắng đen đan xen lăn dài trên mặt đất.

Làm sao bây giờ, hôm nay tóc cậu rối bù như tổ chim. Nhất định Bella đã nhìn thấy rồi.

Carlos dùng sức cào mạnh mái tóc, hai ngày rồi cậu chưa gội đầu, không biết Bella có ngửi thấy mùi gì không?

_______

Reixach rất coi trọng cậu bé thiên tài mà ông ngẫu nhiên phát hiện được này. Sau khi trở về, ông nhanh chóng bố trí người đến thông báo thời gian huấn luyện với Carlos. Lần này La Masia lại sắp nghênh đón đám trẻ tài năng đến từ khắp mọi nơi trên thế giới, ông nhất định phải lựa ra người có sức sống tươi mới nhất.

Trước ngày đi huấn luyện, Carlos chỉ mang theo mấy bộ quần áo, một hộp đựng tranh, bóng và bình nước.

Tô Thanh Gia đi cùng cậu đến trước lò đào tạo La Masia. Sau khi tạm biệt búp bê Tây Dương tóc đen, Carlos nâng nâng bước vào trung tâm huấn luyện.

Bởi vì vừa rồi Bella đã hôn cậu….

Cậu sờ lúm đồng tiền bên trái, chính là chỗ này, cậu còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng nơi đây.

Cậu cố gắng kiềm chế sự vui sướng. Carlos ôm chặt chiếc hộp trong tay, nhìn tòa nhà được xây theo kiến trúc cổ trước mặt, sau đó bình tĩnh đi vào. Ánh mặt trời Tây Ban Nha chiếu xuống mái tóc vàng khiến nó lấp lánh như có kim cương ở trên.

Hôm nay, cuộc sống của một ngôi sao chính thức bắt đầu, một huyền thoại bước ra từ La Masia.

___________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Carlos: Ở chương này anh lên sàn ít quá, không vui.

Tô Thanh Gia: … Không phải em làm thế đều vì anh đó sao?

Nữ vương Tô thuận lợi đạt được mục tiêu, vô cùng cool ngầu. 

_______

Carlos đếm ngón tay: Cô ấy đến, không đến, đến, không đến… Cô ấy không đến!!???

Tô Thanh Gia: Anh bắt đầu đếm từ chỗ “không đến” đi.

Carlos: Cô ấy không đến, đến, không đến, đến… Cô ấy đến! (☆_☆) Tốt quá rồi!!!!

Tô Thanh Gia:…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp