Sau câu nói của Lục Thiên Vũ, cả Lục Tử Khâm và Lý Tiểu Vy đều đồng thanh nói không đồng ý. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía hai người, Lục Thiên Vũ thấy cả hai phản ứng mạnh khi nghe ông nói hai người sống chung một nhà thì có chút khó hiểu hỏi.
"Tại sao lại không được? Chẳng phải hai đứa tự nguyện muốn đi đến hôn nhân sao? Đính hôn xong sống cùng một nhà đâu có vấn đề gì?"
Lý Tiểu Vy lúng túng không biết nên giải thích thế nào, cô đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang Lục Tử Khâm khẽ lí nhí.
"Chẳng phải nói chỉ là giả vờ thôi sao? Sao bây giờ lại thêm chuyện này thế?"
Lục Tử Khâm cũng giống như cô, không ngờ được ba mình lại đi nước cờ này. Anh cố gắng giữ bình tĩnh nhìn ba mình giải thích.
"Ba, chúng con tuy là sẽ đính hôn, nhưng vẫn chưa chính thức kết hôn, Tiểu Vy lại còn đang đi học, chuyện này không thích hợp cho lắm."
"Đúng thế bác trai, con thấy chú... à không, anh Tử Khâm nói đúng ạ. Dù sao cũng chỉ mới đính hôn, sống cùng nhau e là sẽ có nhiều lời dị nghị."
Tần An Nhã cũng không đồng ý chuyện này, bà vốn chẳng ưa gì Tiểu Vy, cớ gì để cô được ngang nhiên về sống cùng con trai mình chứ! Thấy cả hai người hết mực phản đối, bà cũng góp lời tán đồng theo.
"Tôi thấy hai đứa nó nói đúng đấy, chưa chính thức kết hôn sao có thể sống chung được chứ! Ông à, chuyện này không nên."
Lục Thiên Vũ liếc mắt nhìn vợ mình rồi lại nhìn về phía Tử Khâm và Tiểu Vy. Ánh mắt dò xét của ông làm cho Tiểu Vy có chút chột dạ, có khi nào bác ấy biết được chuyện gì rồi không? Nên làm sao đây?
"Hai đứa thật sự muốn đính hôn với nhau chứ?"
Lục Tử Khâm và Lý Tiểu Vy đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn ông nhẹ gật đầu. Nhận được cái gật đầu ông nói tiếp.
"Nếu thật sự hai con thật sự muốn đi đến hôn nhân, vì sao sống chung một nhà lại không đồng ý? Trong khi đó ba chỉ nói sống chung một nhà để tiện việc chăm sóc lẫn nhau, đâu có bảo hai đứa ở cùng một phòng. Hai con phản đối cái gì?"
Nghe câu nói của Lục Thiên Vũ, Lục Tử Khâm và Tiểu Vy lại một lần nữa nhìn nhau. Thì ra là ý của bác ấy là như thế, vậy mà mình còn tưởng... Nhưng dù sao sống chung một nhà với anh ta cũng không được, tuy là giao diện rất hoàn hảo, nhưng hệ điều hành của anh ta thì chưa chắc đâu. Người gì mà lúc nào mày cũng nhíu lại, mặt thì cứ lạnh băng thế kia, sống chung một nhà kiểu gì cũng sẽ có khẩu chiến. Không được, phải tìm cách từ chối trước đã.
"Bác trai, cháu biết bác có ý tốt lo lắng cho cháu. Nhưng cháu chưa chuẩn bị tinh thần cho việc sống chung một nhà với anh ấy, việc này..."
"Bác hiểu suy nghĩ của cháu, tuy cháu đã đủ tuổi thành niên nhưng để cháu sống bên ngoài một mình ở một nơi phức tạp đó thì bác thật sự không yên tâm. Tử Khâm tuy thường ngày ít nói nhưng rất biết quan tâm và chăm sóc người khác, con sống chung nhà với nó hai đứa quan tâm lẫn nhau như thế sẽ tốt hơn. Sau này khi kết hôn rồi cũng sẽ không bở ngỡ. Chị Lý, ý chị thế nào?"
Lưu Phương Hồng từ nãy đến giờ vẫn im lặng quan sát Tử Khâm và Tiểu Vy. Bà cũng lấy làm khó hiểu khi con gái bà quyết định vội vàng chuyện đính hôn, nhưng lại từ chối sống chung nhà cùng người mình thích. Trong khi chuyện đính hôn xong về sống cùng nhau trước nay đâu phải chuyện lạ gì, bọn chúng phản ứng mạnh như vậy rốt cuộc lý do là gì? Là vì ngượng ngùng hay còn một lý do nào khác mà bà không biết đây!
Nhìn sâu vào mắt Tiêu Vy, bà hiểu biểu cảm của cô là đang cầu cứu mình. Nhưng bà đã không để cô toại nguyện, quay sang nhìn Lục Thiên Vũ, Lưu Phương Hồng vui vẻ nói.
"Nếu gia đình anh chị đã có ý tốt như thế tôi sao có thể từ chối chứ, đành nhờ anh chị và Tử Khâm để mắt đến Vy Vy giúp tôi vậy."
"Mẹ, nhưng mà..."
Nhận được ánh mắt không mấy vui của mẹ mình, Tiểu Vy ấm ức không dám nói thêm gì nữa. Đưa mắt nhìn sang Lục Tử Khâm thấy anh cô càng bực mình hơn, không nhịn được cô nhất chân đặt chiếc giầy cao gót dùng lực giẫm lên chân Tử Khâm một cách âm thầm.
Cơn đau dưới chân làm Tử Khâm khẽ nhíu mày nhìn sang cô, ánh mắt anh như đang hỏi cô đang làm trò gì. Nhưng Tiểu Vy chẳng những không quan tâm đến anh mà còn tăng lực giẫm lên chân anh, Tử Khâm không chịu được liền với tay chụp lấy cổ chân cô giữ lại rồi nhìn sang cô bằng ánh mắt chết chóc. Nhìn thấy hai người cứ loay hoay dằn co duới bàn, Lưu Phương Hồng nghiêng người nhìn xuống hỏi.
"Hai đứa sao vậy?"
"À dạ... Không có gì đâu ạ, con mỏi chân quá nên anh ấy tháo giày giúp con thôi ạ."
Lý Tiểu Vy đưa mắt lườm Lục Tử Khâm, Tử Khâm cố nén cơn giận nhìn sang Lưu Phương Hồng gượng cười nói.
"Đúng vậy ạ, cổ chân cô ấy mỏi nên con xoa bóp giúp cô ấy thôi ạ. Không còn chuyện gì nữa con xin phép đưa Vy Vy ra ngoài đi dạo một chút ạ."
"Hai cái đứa này thật là, được rồi được rồi mau đi đi!"
Lục Tử Khâm liếc mắt nhìn Tiểu Vy một cái đầy hâm dọa rồi nắm lấy tay cô kéo đi. Thẩm Quân Dao thấy hai người họ đã rời khỏi thì trong lòng với cùng khó chịu, không thể để hai người đó có không gian riêng được. Nghĩ thế cô ta cũng đứng lên nở nụ cười tươi nói.
"Cháu thấy khung cảnh ở đây cũng thật trong lành, cháu xin phép ra ngoài dạo một chút ạ "