Vừa ra khỏi nhà, Tiểu Vy đã nhanh chóng tỏ thái độ giật tay mình lại đưa ánh mắt khó chịu lườm Tử Khâm. Anh cũng chẳng vừa gì liền quay lại trừng mắt với cô chấp vấn.

  "Cô đang làm trò trẻ con gì thế hả?"

  "Tôi làm trò trẻ con? Rõ ràng trong hợp đồng anh đã nói chúng ta chỉ đính hôn ba năm rồi hủy hôn, sao bây giờ lại ra thêm chuyện sống chung nhà là sao chứ? Có phải anh cố tình bẫy tôi không?"

  "Bẫy cô? Bẫy cô thì tôi được gì? Trẻ con lý sự, cô không nhìn thấy tôi cũng bị ép làm theo hay sao?"

 "Tôi làm sao biết được anh bị ép hay là cố tình bẫy tôi? Nói tóm lại tôi muốn hủy hợp đồng."

  "Hủy hợp đồng? Cô quên điều khoảng trong hợp đồng ai tự ý hủy hợp đồng thì sẽ phải bồi thường mười tỷ sao?"

 "Mười... mười tỷ? Nhưng rõ ràng là do bên anh phát sinh vấn đề và không thực hiện đúng với hợp đồng trước, sao có thể đổ lỗi cho tôi mà bắt tôi bồi thường chứ!"

  "Tôi đã nói vấn đề này ngoài ý muốn chính bản thân tôi cũng không biết, với lại nếu cô ở nhà tôi người thiệt là tôi có phải cô đâu? Vô duyên vô cớ rước một cục nợ về chung nhà, vừa mất không gian riêng vừa tốn cơm tốn gạo. Cô tưởng một mình cô thấy không thoải mái sao?"

 "Anh mà thiệt á! Phận con gái như tôi còn chưa nói thiệt anh thiệt cái gì? Nói chung là chuyện ở chung này tôi không đồng ý!"

 "Cô cũng nhớ mình là con gái sao? Nhìn thái độ của cô nói chuyện với tôi xem có giống một cô gái không?"

  "Tôi không là con gái thì anh là con gái à?"

 "Cô!"

 Lục Tử Khâm tức đến mức phát hỏa với oắc con này, người gì mà lại phiền phức còn khó bảo thế chứ! Nhưng nếu cứ đôi co với cô ta thế này thì sẽ hỏng chuyện mất, đã đến nước này sao có thể nói hủy là hủy được. Nghĩ thế, Lục Tử Khâm cố gắng dịu giọng nhìn cô hòa hoãn nói.

 "Thôi được rồi, vì là do bên phía tôi phát sinh thêm điều khoản nên tôi sẽ tăng mức hợp đồng lên thêm năm trăm triệu. Cô thấy thế nào?"

  "Nhưng..."

  "Tôi đảm bảo với cô, trong thời gian sống chung nhà tôi và cô phòng ai nấy ở, không ai xen vào cuộc sống của ai. Được chứ?"

 Tiểu Vy im lặng như đang suy nghĩ về đề nghị mà Lục Tử Khâm vừa nói. Một nam một nữ sống cùng một nhà không chuyện lớn thì cũng chuyện nhỏ, bây giờ anh ta hòa hoãn là thế, lỡ sau này anh ta lật lộng thì sao? Không được, nói chuyện thì phải giấy trắng mực đen. Anh ta phải sửa lại hợp đồng thì mình mới có cớ mà cãi với anh ta chứ!

 "Muốn tôi đồng ý cũng được, nhưng anh phải soạn lại hợp đồng và thêm mục này vào thì tôi mới đồng ý. Còn không thì anh đừng có mơ."

  "Được, ngày mai tôi sẽ mang hợp đồng đến cho cô. Mong cô tuân thủ đúng điều khoản.". Truyện Tiên Hiệp

 Lục Tử Khâm vừa nói dứt lời thì anh phát hiện phía sau cô trên một nhánh cây, một con rắn nhỏ đang vươn mình về phía cô. Không một câu thông báo anh vội kéo cô về phía mình co chân đá văng chú rắn đi. Tiểu Vy vì lực kéo của anh khá mạnh cứ thế ngã trọn vào lòng anh, úp mặt vào lòng ngực rắn chắc làm cô như đứng hình. Những hành động sau đó của anh cô đều không biết, cô chỉ nghe được nhịp thở rất đều cùng mùi hương nam tính phả ra từ người anh. Thoáng chút mặt cô đã đỏ bừng vì ngượng.

  Lục Tử Khâm mãi chú ý xem chú rắn nhỏ kia có quay lại không mà quên mất hai tay mình đang ôm chặt lấy cô trong lòng. Thẩm Quân Dao từ bên trong bước theo tìm kiếm hai người, vừa đúng lúc bắt gặp cảnh Tử Khâm đang ôm chặt lấy Tiểu Vy thì vô cùng tức giận. Bàn tay cô ta xiếc chặt chiếc túi xách trong tay, ánh mắt ganh tị lẫn căm ghét nhìn về phía Tiểu Vy như muốn giết người vậy.

  Nhưng ở đây hai nhân vật chính chẳng ai chú ý đến sự xuất hiện của cô cả. Một người chỉ chú ý kiểm tra xem con vật nguy hiểm kia có trở lại không, người thì đang rộn ràng nhịp đập con tim vì đang trong vòng tay của đối phương. Thời gian như ngưng lại giây phút ấy, Tiểu Vy cứ như pho tượng đứng yên bất động chẳng chút phản kháng gì.

 Sau khi kiểm tra thấy chú rắn kia đã đi khỏi, lúc này Lục Tử Khâm mới phát hiện hai tay mình đang ôm lấy cô vô cùng chặt. Cô gái trong lòng ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ không chút phản kháng, có lẽ là đang sợ chăng! Chậm rãi nới lỏng vòng tay anh nhẹ giọng.

  "Không sao rồi, không còn nguy hiểm nữa."

Giọng nói của Tử Khâm làm cô hoàn hồn, hai má càng đỏ bừng hơn cô lắp bắp.

  "Chuyện... chuyện gì thế?"

 "Có một chú rắn muốn tấn công cô nên tôi..."

 "Rắn sao?"

Tử Khâm còn chưa nói hết câu thì Tiểu Vy đã nhảy tót lên người anh đầy vẻ sợ hãi. Cô cứ thế vừa ôm lấy anh, chân cô quíu lên miệng thì không ngừng là hét vì sợ hãi.

 "Rắn... rắn ở đâu? Tôi sợ rắn, tôi sợ rắn. Anh mau đuổi nó đi đi!"

 Hành động bất ngờ này của cô làm Tử Khâm có chút bất ngờ. Hóa ra nhóc con này nãy giờ không phát hiện được sự xuất hiện của con rắn trước đó. Nhìn hành động cô cứ đeo dính trên người mình, Tử Khâm không nhịn được khẽ cong môi lên trong vô thức. Trên người cô có mùi hương gì đó rất dễ chịu, dường như mùi hương đó phát ra từ tóc thì phải. Anh hít một hơi dài cảm nhận mùi hương dễ chịu theo bản năng, nhưng cũng chính hành động đó của anh làm anh như tỉnh táo ra. Mình đang làm trò gì thế này, điên thật. Anh vội lấy lại vẻ mặt bình thản đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô nói.

  "Tôi đã đuổi nó đi rồi. Cô có thể xuống khỏi người tôi không?"



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play