Sau buổi thi tốt nghiệp đầy căng thẳng, Tiểu Vy bước ra khỏi cổng trường với gương mặt hớn hở. Tuy chưa biết kết quả nhưng cô tự tin rằng bản thân mình đã làm rất tốt rồi.

  Đang hớn hở đứng đợi nhóm bạn thân, Tiểu Vy vô tình quay sang bên đường thấy Lục Tử Khâm đang đứng dựa vào xe nhìn mình. Gương mặt điển trai cùng nước da trắng tự nhiên làm nổi bật lên từng đường nét tinh xảo trên khuôn mặt anh, dáng người cao ráo một mét tám của anh trong bộ vest đen lịch lãm càng làm tăng thêm sự thu hút khi người khác nhìn vào. Không hiểu sao giây phút nhìn thấy anh như thế này đã làm tim Tiểu Vy có chút loạn nhịp.

 Lục Tử Khâm chậm rãi từng bước tiến về phía cô, từng bước chân chậm rãi nhưng không hiểu sao càng làm tim cô đập rộn ràng hơn. Tiểu Vy cố gắng giữ lại bình tĩnh quay đi, đặt tay lên lồng ngực trái thầm tự nhủ.

  "Thôi nào sao cứ đập nhanh như vậy chứ! Chỉ là trai đẹp thôi mà, bình tĩnh, phải bình tĩnh."

  "Cô đang lầm bầm gì vậy?"

Tiểu Vy quay lại thì thấy Lục Tử Khâm đã đứng ngay bên cạnh cô từ lúc nào, như trộm bị bắt gian Tiểu Vy lắp bắp.

  "Tôi... đâu có nói gì, mà chú đến đây làm gì vậy?

 "Cô còn trẻ tuổi mà đã mắc chứng hay quên rồi nhỉ?"

 "Tôi quên chuyện gì chứ?"

 "Lần trước tôi đã nói hai ngày nữa tôi đưa ba mẹ tới bàn chuyện đính hôn, cô quên thật hay là giả vờ? Đừng quên cô đã ký hợp đồng với tôi rồi đấy!"

  Đúng nhỉ, sao mình lại quên mất thế này? Ánh mắt ái ngại của Tiểu Vy nhìn về phía anh nỡ nụ cười thương mại nói.

 "Tôi... quên thật. Nhưng sao chú biết tôi ở đây vậy?"

 "Tôi đến nhà nghe bác gái nói cô hôm nay thi tốt nghiệp. Thế nào, làm bài tốt chứ?"

 "Đương nhiên là tốt rồi."

 "Vậy đi thôi."

Lục Tử Khâm vừa nói vừa quay lưng đi, Tiểu Vy không hiểu ý anh vội hỏi.

 "Đi đâu?"

 "Cô còn muốn ba mẹ tôi chờ cô đến bao giờ?"

 Lục Tử Khâm vừa nói vừa kéo Tiểu Vy lên xe. Suốt một đoạn đường về nhà không ai nói với ai lời nào.

Xe di chuyển chậm vào khuôn viên sân rồi dừng lại. Lục Tử Khâm lịch lãm bước xuống mở cửa xe cho cô, đưa tay ra ý muốn đỡ cô xuống xe.Tiểu Vy nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, Lục Tử Khâm nhướng mày nhìn cô như ra hiệu cô đưa tay cho anh. Tiểu Vy miễn cưỡng rụt rè đưa tay cho anh với sắc mặt có chút không tự nhiên, Lục Tử Khâm nói khẽ vào tai cô.

  "Người lớn đang nhìn đấy, hợp tác một chút đi. Cô cứ như thế sẽ lộ tẩy cả đấy!"

  "Tôi.. tôi biết rồi."

  "Còn nữa."

  "Lại... lại chuyện gì?"

 "Không được gọi tôi là chú nữa, nếu chuyện vỡ lở thì cô chết chắc với tôi."

 "Chú đang hâm dọa tôi sao?"

 "Trước nay tôi không phải là người thích đùa hay dọa nạt ai đâu. Cô lo mà quản tốt cái miệng mình đấy!"

  Lục Tử Khâm cùng Tiểu Vy tay trong tay bước vào bên trong nhà trước ánh mắt nhìn ngạc nhiên của gia đình hai bên. Lục Thiên Vũ nhìn thấy cảnh này chỉ biết cười hài lòng, lúc đầu bảo nó xem mắt thì nó cứ bảo không ưng, vậy mà mới gặp vài lần mà đã mê đắm con bé đến mức như thế này luôn rồi. Đúng là bọn trẻ bây giờ nhanh thật đó.

Trái ngược với sự hài lòng của chồng mình. Tần An Nhã sắc mặt lộ rõ vẻ khó chịu khi thấy hai người tình tứ như thế, bà vốn không muốn dự chuyện hôn nhân này, nhưng vì làm theo kế hoạch mà Thẩm Quân Dao nên bà đành ép bụng góp mặt.

 Thẩm Quân Dao ngồi cạnh bên Tần An Nhã đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía Lý Tiểu Vy. Một đứa nhà quê nghèo hèn dơ bẩn, cô ta có gì hơn mình mà Tử Khâm lại chọn cô ta mà không chọn mình chứ!

 "Thưa ba mẹ, bác gái, con đón Vy Vy về rồi ạ."

  Nghe hai từ Vy Vy rơi ra từ miệng Lục Tử Khâm làm Tiểu Vy có chút không quen, bởi hai từ Vy Vy này ngoài người vô cùng thân thiết là mẹ cô ra thì chưa ai gọi cô như vậy. Anh ta có cần diễn đến mức này không? Thấy Tiểu Vy cứ ngơ người nhìn mình, Lục Tử Khâm siết nhẹ tay cô như nhắc nhở làm Tiểu Vy giật mình khỏi dòng suy nghĩ.

  "Cháu.. cháu chào hai bác. Con thưa mẹ con mới về."

 "Hai đứa cùng ngồi xuống đi. Tiểu Vy, hôm nay thi tốt không cháu?" Lục Thiên Vũ nhìn cô hỏi.

 "Dạ tốt ạ."

 "Tiểu Vy vẫn còn đi học sao? Không biết em đã đủ mười tám chưa?"

 Thẩm Quân Dao nở nụ cười nhìn Tiểu Vy hỏi. Nhìn cô gái lạ, Tiểu Vy không biết cô ta là ai nhưng vẫn niềm nở trả lời.

 "Em mười tám rồi ạ. Chị là...?"

Tử Khâm còn chưa kịp lên tiếng thì Tần An Nhã đã nắm lấy tay Thẩm Quân Dao nhìn về phía Tiểu Vy nói.

  "Đây là Thẩm Quân Dao, thiên kim tiểu thư Thẩm gia. Hai nhà chúng tôi có giao tình rất tốt, con bé cũng là thanh mai trúc mã với Tử Khâm đấy. Nếu không có sự xuất hiện của cô thì hai đứa nó..."

  Nhận thấy ánh mắt không hài lòng của Lục Thiên Vũ đang nhìn về mình, Tần An Nhã mới chịu ngừng lại không nói nữa. Lục Tử Khâm thấy thế thì quay sang nhìn Tiểu Vy bằng ánh mắt yêu chiều nói.

 "Em đừng nghe mẹ nói, anh và cô ấy không có mối quan hệ gì cả."

 Tiểu Vy không nói gì chỉ nhẹ gật đầu rồi lại nhìn về phía Quân Dao, ánh mắt ấy như muốn ăn tươi nuốt sống cô như thế mà bảo chỉ có chút quen biết sao? Đã có thanh mai trúc mã rồi sao không cưới nhau cho đề huề hạnh phúc, kéo mình vào cùng cái hợp đồng này làm gì chứ! Tình cảnh này xem ra tháng ngày sau này e là không yên ổn rồi.

 Lục Thiên Vũ cũng nở nụ cười lên tiếng để xóa đi không khí gượng gạo, ông nhìn về phía Lưu Phương Hồng vui vẻ nói.

 "Chị Lý, hôm nay gia đình tôi đến đây để thưa chuyện với chị về việc hôn nhân của hai đứa. Tôi đã chọn được ngày tốt là ngày mười tháng sau sẽ cho hai đứa đính hôn. Sẵn đây tôi cũng xin phép chị sau khi đính hôn xong, tôi sẽ đón Tiểu Vy về thành phố để tiện việc học hành cũng như là vung đắp tình cảm hai đứa. Chị thấy thế nào ạ?"

 "Đón Tiểu Vy lên thành phố luôn sao? Chuyện này..."

  "Chị yên tâm, tôi sẽ không để Tiểu Vy sống cực khổ bên ngoài đâu. Tử Khâm có căn biệt thự riêng,Tiểu Vy sẽ về sống chung với Tử Khâm để tiện việc chăm sóc lẫn nhau cũng như vung đắp tình cảm. Chị thấy sao ạ?"

  "Không được!"

 "Không được!"



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play