“Phi Du khoan đã.”
Đang chuẩn bị rời khỏi phòng họp cùng Eric, Phi Du nghe thấy có người gọi cậu liền quay đầu lại xem xem là ai, Eric Davis đi phía trước cũng đồng thời quay đầu theo phản xạ. Người mở lời chính là Âu Dương, ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích.
Âu Dương, họ Âu, tên chỉ có một chữ một cái tự Dương, cùng Phi Du giống nhau đều là sinh viên ưu tú tốt nghiệp Học Viện Hoàng Gia.
Thân phận hai người theo tầng lớp là bất đồng, nhưng không biết vì lý do gì, Phi Du thấy vị đồng học Âu Dương tính tình tùy tiện, hòa đồng, tuy có chút vô tri nhưng cảm giác rất thân thuộc, có lẽ là bởi vì tên của hắn có chút đặc biệt?
Không biết Âu Dương tìm mình có chuyện gì, Phi Du đành phải quay lại gật đầu với Eric xin chỉ thị, sau khi được cho phép Eric liền đứng ở tại chỗ ánh mắt kỳ quái nhìn Phi Du đi tới chỗ Âu Dương.
Lúc Phi Du đi qua chỗ Âu Dương, không biết nên nói thần kinh hắn thô to không hiểu ý người hay sao, cư nhiên có thể lơ đi tà khia hừng hừng trên mặt Hoàng Thái Tử, còn có thể cười ha hả cùng Hoàng Thái Tử nói: “Lão đại, thần mượn Phi Du đi trước a”
Vừa nói xong không đợi Eric Davis đáp lại, liền đem Phi Du ngu ngơ không hiểu ra sao nhanh chóng lôi đi.
Lại không biết Eric đứng tại chỗ lúc nãy nhìn hai người vừa rời đi, cặp mắt màu xanh biển kia hơi hơi tối sầm lại.
Âu Dương kéo Phi Du rời khỏi phòng họp, tại hành cung tìm một nơi không có gì người canh gác chú ý, mới dừng lại.
Bước chân của đối phương cuối cùng cũng dừng lại, Phi Du lập tức đem cánh tay mình kéo về, trợn trắng mắt, tức giận nói tên dở hơi Âu Dương: “Có việc gì từ từ nói, lôi lôi kéo kéo ra thể thống cống rãnh gì.” Cậu còn chưa nói nổi một tiếng với Eric nữa! Đã bị này tên gia hỏa thiếu đánh này kéo đi rồi.
“Tiểu tử thối, đừng làm vẻ mặt khó chịu như vậy, không phải đúng lúc có chuyện cần nói tôi cũng không làm vậy đâu.” Âu Dương xua xua tay hình đuổi oán giận xung quanh người Phi Du, một chút cũng không thèm để ý.
Phi Du sớm đã quen tính cách tùy tiện vô tâm vô phổi của tên gia hỏa này, cậu chỉ có thể chủ động di dời đề tài chính sự, nếu không làm thế chẳng biết tên nhóc này còn định ba hoa chích chòe đến bao giờ.
“Nói đi, có chuyện gì tìm tôi?” Còn cố ý đem cậu đi lúc đang bên cạnh Eric kéo đến một góc hẻo lánh trong hành cung.
Vừa nói đến chính sự, Âu Dương biểu tình nghiêm túc lên không ít, trong mắt càng mang theo vẻ quan tâm nhìn về phía Phi Du, thanh âm vững vàng hỏi: “Phi Du ngươi làm thế nào nhận con cá nhỏ nhà bá tước Ilyushin?”
“……”
May mắn cho tiểu tử Âu Dương là lời này của hắn chưa bị những nhân ngư kiêu ngạo nghe được? Trách không được Âu hầu tước lo lắng cho tên tiểu tử thúi nhà mình tìm mãi không thấy nổi một đối tượng làm bầu bạn, nghe xưng hô của hắn, có nhân ngư thích hắn mới là lạ.
Đúng vậy, đừng nhìn Âu Dương tính cách tùy tiện, một chút cũng không có phong thái quý tộc của một kẻ được gia đình bồi dưỡng thành người thừa kế, nhưng nhà hắn ở đế quốc Davis nổi danh là gia đình quý tộc lâu đời bậc nhất, cấp bậc chỉ đứng sau công tước kế tiếp là hầu tước*, đồng thời là thành viên ủng hộ hoàng thất lâu dài nhất, hiện vẫn nhiệt tình đi theo.
Phi Du đối với tính cách của tên đồng bọn thì trợn trắng mắt, bất quá cậu biết hắn sẽ không tự nhiên nhắc tới việc này, hẳn là phải có lý do, càng thêm kỳ quái, “Tại sao lại hỏi ta như thế?”
“Buổi sáng ngày hôm nay ta nhìn thấy ngươi cùng thiếu gia nhà bá tước Ilyushin đang nói chuyện, sao nào hàn huyên chuyện cũ à.”
Phi Du sau khi nghe xong khóe miệng nhếch lên, con mắt của tiểu tử này đến tột cùng nhìn thấy cậu với con cá chết bẵm kia có điểm gì giống đang hàn huyên chuyện cũ hả… Khụ khụ, thiếu chút nữa bị gia hỏa này dạo sặc nước miếng, mắt của gia hỏa chắc chắn là hỏng rồi!?
“Tiểu nhị, ngươi xác định hai chúng ta đang nói chuyện cũ? Còn có, liền tính nơi này không có nhân ngư, ngươi cũng nên chú ý lại xưng hô.” Nếu như phụ mẫu của ngươi biết được ngươi ăn nói lỗ mãng với những nhân ngư đó, lỗ tai ngươi còn cần hay không hả? ( truyện trên app T Y T )
Mặt sau câu kia tuy rằng Phi Du không nói trắng ra, Âu Dương theo bản năng run rẩy, lỗ tai của hắn ẩn ẩn thấy cảm giác đau đau rồi, bất đắc dĩ buông tay, “ Vậy đi, tôi nghe theo anh được hết.”
Đối với bộ dạng lúng túng của Âu Dương, Phi Du khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, “Nói đi, vị thiếu gia Ilyushin xảy ra chuyện gì?”
Kỳ thật Âu Dương chưa tính đến chuyện nhắc về vị thiếu gia Ilyushin kia thì cậu cũng tự mình điều tra. Xem xét thấy phản ứng vào buổi sáng hôm nay, khẳng định hắn đã biết ái gì đó, biết hắn không phải thủ phạm nhưng chính là vẫn cảm kích.
“Vị thiếu gia Ilyushin có quan hệ rất tốt với thiếu gia nhân ngư nhà Mott, mà ngươi biết đấy nhân ngư nhà Mott có hôn ước với tam thiếu gia Lữ gia.”
Vô luận là nhà Ilyushin hay nhà Mott, Phi Du đều chẳng mấy bận tâm, kể cả hai nhà đó đều là quý tộc thì thế nào, quý tộc đời mới chân ướt chân ráo bước vào giới thượng lưu hoàng gia sao có cửa sánh với những quý tộc lâu đời có thâm niên sánh ngang hoàng thất. Gia tộc như Lữ gia, đặc biệt là vị tam thiếu gia kia chẳng có điểm gì để cho Phi Du coi trọng.
Lữ gia tuy rằng không phải quý tộc, nhưng là thế gia dược liệu sư thâm niên khó lường ở đế quốc Davis. Đặc biệt tam thiếu gia trong miệng Âu Dương nhắc tới, là thiên tài ngàn năm khó gặp, được gia chủ đương nhiệm coi trọng. Vị này là trọng điểm bồi dưỡng người thừa kế tương lai của Lữ gia hiện tại.
Thiên tài của đế quốc có thể xuất hiện không ngừng tầng tầng lớp lớp, đối với đế chế hùng mạnh như Davis tuyệt đối chỉ có lợi không có hại. Nhưng vị tam thiếu gia thiên tài này có một khuyết điểm tai hại, chính là tính khí vị này một lời khó nói hết. Không biết có phải mọi thiên tài đều có tật xấu như vậy hay không, dù sao gia chủ đương nhiên của Lữ gia cũng hết cách, phụ thân của vị tam thiếu gia này hết cách rèn nắn chỉ có thể vừa yêu lại vừa hận. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Lúc trước Phi Du xác thực hoài nghi vị thiếu gia nhân ngư nhà Ilyushin, hiện tại chuyện con đề cập đến vị tam thiếu gia họ Lữ, làm Phi Du có điểm do dự. Bất quá qua lời nhắc nhở của u Dương, trợ giúp rất lớn với Phi Du, ít nhất trong cuộc điều tra dược tề thần bí sẽ càng thêm cẩn thận.
“Huynh đệ, cảm tạ.” May mắn cậu chưa động thủ điều tra, nếu không thực dễ dàng sẽ rút dây động rừng.
Âu Dương không biết tình hình nội bộ, nhìn thấy thái độ của Phi Du, không khỏi bật cười, “Đều là huynh đệ một nhà hà tất gì phải cảm tạ câu nệ, nếu ca ca có việc yêu cầu hỗ trợ cứ việc nói.” Chuyện hắn không biết không có nghĩa Âu Dương không thấy hiệu hiện lạ thường trên gương mặt của Phi Du.
Có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng Thái Tử, tự mình nhận được thư tiến cử mời vào quân đoàn Đệ Nhất, Âu Dương sao có thể chỉ là một tên ngốc khù khờ chứ. Tuy rằng tính cách hắn có phần tùy tiện thiếu đánh nhưng đã là thành viên của quân đoàn Đệ Nhất sao có thể là người đơn giản.
Lý do Âu Dương tìm Phi Du chính là chuyện này, hắn tìm cậu chỉ để cậu biết mà cảnh giác đến nỗi không màng mặt mũi Hoàng Thái Tử kéo Phi Du đi, thái độ của hắn như vậy chắc chắn không cần nói là bằng hữu tốt, tính cách tùy tiện nhưng luôn ngầm dành ý tốt cho Phi Du.
Trực giác như động vật nhỏ của Âu Dương tương đối chính xác, lại quên mất chuyện cực quan trọng là hắn mang Phi Du đi ngay dưới mi mắt của Hoàng Thái Tử Eric, có thể bị Hoàng Thái Tử làm khó dễ hay không còn xem vận may của hắn, có lẽ chỉ trời mới biết.
Chào tạm biệt với Âu Dương, Phi Du lấy tốc độ nhanh nhất quay lại bên người Eric, thời gian vừa lúc đến giờ cơm trưa.
Địa điểm dùng xơm lần này không phải tại phòng của Hoàng Thái Tử, mà là phòng ăn của hoàng cung. Đương nhiên những vị thiếu gia tiểu thư nhân ngư không chịu rời đi sẽ chẳng có chuyện ăn ở nhà ăn hoàng cung, nơi này là điểm ăn tập trung của nhân viên chuyên chức tại cung điện, đối với các vị khách đương nhiên có nơi riêng biệt chiêu đãi.
Phi Du đi vào nhà ăn, nhìn tới nhìn lui cũng chủ có mình Eric, ngẩn người, mở miệng hỏi: “ Eric sao lại không thấy Seth điện hạ? ”
Eric Davis ngồi tại vị trí chủ thượng vẫn luôn ngóng chờ Phi Du, thấy cậu trở về khí lạnh bao quanh người mới từ từ thu liễm, nghe thấy Phi Du chưa hỏi han gì hắn đã nhắc đến hoàng đem, ngữ khí bình tĩnh trả lời: “ Nó vừa lúc có việc, sớm đà hồi cung. Bây giờ dùng cơm đã, mấy chuyện kia ăn xong lại nói. ”
Eric Davis đương nhiên muốn biết Âu Dương tìm Phi Du có chuyện gì, bất quá hắn sẽ không trực tiếp mở miệng dò hỏi, chỉ bảo Phi Du dùng cơm trước.
Eric một chút cũng không nghi ngờ Phi Du, cậu gật gật đầu, liền tới bên cạnh hắn rồi ngồi bên tay trái Eric.
Lúc này nhị hoàng tử đáng thương, xác thật đang trên đường hồi hoàng cung, chính là đãi ngộ phi thường đáng thương, đang bị hai vị sinh sản giả uy vũ hùng tráng đưa mắt giám sát nhìn hắn chằm chằm, Seth chỉ có thể khóc không ra nước mắt, ăn không nổi nuốt không trôi bữa cơm trưa của mình.
Khóc chít chít như chuột nhỏ, chỉ kém một bước là hắn có thể trốn đi chơi rồi a! Lộ trình chạy trốn chặt chẽ không một lỗ hở, kết quả hoàng huynh tự nhiên nhảy ra chặn đường, aaa sao hoành huynh lại biết!!!! Còn nữa, không phải chỉ ôm cánh tay Phi Du có một chút thôi mà, sao lại đối xử với hắn như vậy chứ, tại saooooo!!!! QAQ……
Đi theo bên người Eric nhiều năm như vậy, Phi Du không thể không dưỡng thành thói quen lúc ăn, ngủ không nói. May mà đồ ăn mỹ vị, nếu không Phi Du thật đúng là chẳng quen nổi.
Nhưng mà Eric ngồi tại vị trí chủ thượng lại nhíu mày nhìn Phi Du ăn cơm, đột nhiên mở miệng nói: “Nhiêu đây không đủ?”
“A?” Tuy rằng đã nhiều năm ăn đồ ăn mà đầu bếp hoàng gia làm nhưng cảm giác hôm nay cảm giác ăn bao nhiêu cũng không đủ, bất quá Phi Du chưa kịp mở miệng, Eric đã nhận ra.
Buổi sáng ngày hôm nay Eric Davis liền nhận thấy sức ăn của Phi Du hôm nay lớn hơn bình thường một chút. Đồ ăn hôm nay đầu bếp cũng chuẩn bị có phần nhiều hơn chút mà toàn bộ được Phi Du xử lý một cách gọn gàng.
Eric biết Phi Du thích mỹ thực nhưng luôn biết chừng mực. Hôm nay lại ăn nhiều tới vậy, Eric có điểm lo lắng Phi Du ăn no quá rồi bị đau bụng, bất quá nhìn bộ dáng thỏa mãn như mèo con, Hoàng Thái Tử quen thói dung túng cho Phi Du nên sẽ chẳng nói gì.
Cơm trưa còn lại đều là lượng thức ăn thường ngày, Eric quan sát cẩn thận liền phát hiện bộ dáng hiện tại của Phi Du là ăn chưa đủ no đi.
Phi Du ngượng ngùng gật gật đầu, nhìn Eric phân phó người mang thêm một phần đồ ăn nữa tới, duỗi tay sờ soạng bụng nhỏ, ăn nhiều như vậy, cậu đây là chuẩn bị phát dục lần thứ hai, lần đầu phát triển chưa đủ à?
Suất cơm mới được đưa đến rất nhanh, Phi Du nghe mùi đồ ăn thơm nức mũi trong không khí, chẳng màng việc cậu có phải phát dục lần hai hay không, có thực mới vực được đạo, ăn no mới là quan trọng nhất.
Phi Du vui vẻ dùng cơm, bỏ lỡ ánh mắt suy tư của Eric Davis nhìn chằm chằm vào cậu.