Chuyện chuẩn bị chuồn một cách êm ấm của nhị điện hạ kia Phi Du hiện cũng không rõ ràng lắm, nhưng bây giờ cũng rất muốn chạy trốn.
Tầm mắt Eric Davis thâm thúy như hải dương cũng đã làm Phi Du khó chống đỡ, hiện tại vị Hoàng Thái Tử này đứng trước mặt cậu, hơn nữa chiều cao đẳng cấp áp bách, Phi Du cảm giác toàn bộ đuôi cá của mình đông cứng như tượng đá rồi đó!
Trước kia đối mặt với ánh mắt thâm thúy của Eric Phi Du cảm thấy bản thân có thể bình tĩnh, hiện tại chỉ có thân thể còn bình tĩnh, nhưng mà biểu tình trên gương mặt Phi Du chưa tuy luyện đến độ bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Hai bàn tay rũ bên sườn nắm chặt lại, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, vì để thoát khỏi tình huống bí bách, Phi Du quyết định chủ động mở miệng.
Tổ tiên đã dạy chúng ta, tốt hơn cả phòng ngự chính là chủ động xuất kích. Bất quá không đợi Phi Du mở miệng, Eric Davis chủ động thu hồi ánh nhìn làm cậu phát khiếp.
Áp lực trên người giảm đi, nhưng đáy lòng Phi Du càng thêm thấp thỏm có biết hay không! Lấy sự hiểu biết của cậu với Eric, Hoàng Thái Tử không biết chừng có chứng cưỡng chế, còn thích từ từ giày vò, bây giờ tạm thời bỏ qua chứ chắc chắn còn bài ẩn, chờ đợi thời cơ một kích giết chết con mồi.
Nghĩ đến đây, Phi Du cảm giác toàn bộ thân thể bé nhỏ của mình đều không tốt. Cho nên nói, nắm thóp được một người tùy ý hành hạ là cảm giác sung sướng tuyệt vời.
Sự tình ấy về sau rồi tính, hiện tại đem cơ sự này ném qua chỗ khác còn kịp không!
Nỗ lực giả bộ của Phi Du dường như không gặp trở ngại gì, dùng tầm mắt nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Thái Tử đứng trước mặt cậu, “Eric?”
“Chưa ăn sáng đúng không? Ta cùng em ăn.”
Tầm mắt dời đi, cho nên Phi Du mới không thấy ngụ ý trong mắt Eric. Theo như hiểu biết của Phi Du về Eric Davis, đối phương cũng đồng dạng quen thuộc với Phi Du, vừa mới nhìn thân thể Phi Du nháy mắt căng thẳng, Eric Davis đồng thời nhận thấy được.
Hắn rất muốn biết tối hôm qua đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, người nọ có phải Phi Du hay không, nhưng nhìn Phi Du bị hắn dọa đến kinh hãi, cho dù hắn có bao nhiêu buồn bực muốn giải tỏa cũng không nỡ làm cậu sợ hãi, đành vội giấu đi.
Ngoại giới vẫn luôn lưu truyền Hoàng Thái Tử là người nói một không nói hai, cường thế bá đạo, ngay cả hoàng đế bệ hạ cùng đế hậu đều không thể đủ sức ngăn cản quyết định của hắn. Nhưng điều người ngoài không biết chính là, có một người là ngoại lệ, kể cả khi không mở miệng, Hoàng Thái Tử cũng sẽ vì người chủ động khoan nhượng.
Chỉ cần người này phản ứng, làm Hoàng Thái Tử phát điên đồng thời vô lực.
Tỷ như hiện tại, nếu không phải Phi Du mà là những người khác, Eric Davis sớm đã đem đối phương bí mật bắt giữ sau đó thẩm vấn một phen. Kẻ thần bí đấy hẳn là một vị dị năng giả cấp cao mới có thể giải phóng một lượng dược tề làm mất đi ký ức của hắn mà không sót lại chút dấu vết nào. Nếu người nọ đem dược tề này dùng với mục đích đảo chính sẽ làm nguy hại cả đế quốc, tuyệt đối sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đối với đế quốc Davis.
May mắn Phi Du không biết ý nghĩ của Eric, nếu không khẳng định là chết cứng. Tác dụng của dược tề kia thật sự không khoa trương như vậy, khụ khụ, chính là dược hiệu mãnh liệt bất quá chỉ là thu ngắn kí ức lại, nếu không Phi Du cũng không thể đủ thời gian thực hiện hành vi đào tẩu trước mặt Eric.
Lấy thể chất, sức chịu đựng cùng các chỉ số phương diện kiểm tra đo lường biểu hiện, thời gian làm chuyện đó tuyệt đối sẽ không ngắn chút nào, vô luận là Phi Du hay là quần thể nhân ngư trong đế quốc ái mộ mơ ước Hoàng Thái Tử, tất cả đều nghìn chân như một vững chắc tin tưởng.
Phi Du không biết Eric cư nhiên đem dược tề bí mật chỉ trong giới nhân ngư thành chuyện cơ mật nguy hại đến an ninh đế quốc. Bữa sáng hắn đương nhiên không ăn, nếu Eric tạm thời không truy cứu chuyện đó, cậu quyết định trước tiên hóa thành một con đà điểu vùi đầu xuống đất, ăn no lại nói.
“Đúng vậy.”
Thành viên hoành thất đương nhiên được hưởng quyền lợi hơn thường dân, bữa sáng tất nhiên rất phong phú, trong đó có không ít món ăn Phi Du thích, ngày hôm qua vận động có phần kịch liệt quá đà mất sức Phi Du ăn không ngừng, ăn đến vừa miệng ấm lòng, tâm trạng cũng bình ổn thoải mái hơn nhiều.
Tâm sinh thỏa mãn, chính là nói hiện tại trên người Phi Du toát ra hơi thở thực thỏa mãn nhu chú mèo nhỏ.
Người hầu của Eric Davis đem bàn đồ ăn dọn dẹp, nhìn một bộ thần sắc thỏa mãn của Phi Du, đôi mắt lạnh lùng bị ấm áp bao trọn. Nhìn trộm động tác xoa bụng nhỏ của Phi Du, nghĩ nghĩ tuy rằng Phi Du thường xuyên ăn đến vô lo vô nghĩ nhưng hắn cam tâm tình nguyện thỏa mãn cậu, chỉ cần người luôn đặt dưới mí mắt hắn, luôn nằm trong tầm kiểm soát. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Yến hội chúc mừng được cử hành vào ngày hôm qua, hôm nay y theo kế hoạch cùng các thiếu gia anh kiệt tuấn tú, tiểu thư mỹ lệ khả ái công du Ái Thần Hồ, nếu có thể tác thành mấy đôi nam nữ thành tình nhân càng tốt.
—— Bất quá…
Đây là tiến trình của một yến hội bình thường, nhưng đối với Hoàng Thái Tử Eric Davis, tham gia chỉ để mang mặt mũi cho đế phụ đế hậu. Với bản tính ngạo mạn, ghét nhân ngư của Eric chỉ sợ hắn thà xông pha chiến trường chinh phạt quân thù còn hơn dẫn lũ công tử tiểu thư điêu ngoa giả tạo kia công du.
Đương nhiên, không phải nhân ngư nào cũng vậy, thế nhưng đại đa số nhân ngư tinh tế, đặc biệt là nhân ngư tự nhiên, giống y như lời Phi Du nói, đều bị gia đình nuông chiều nuôi dưỡng ra những hùng hài tử cao ngạo bướng bỉnh. Đừng nói vị Hoàng Thái Tử Eric này không thích, Phi Du cũng khá khẩm gì cho cam, cậu rất không thích những nhân ngư kiêu căng tự cho mình là đúng là cao quý hơn người khác, kỹ năng giao tiếp vô cùng kém.
Nhưng là không có biện pháp, ai bảo Hoàng Thái Tử khó câu thông, hắn càng lịch thiệp, khiêm tốn bao nhiêu thì lũ nhân ngư kia càng mê mệt cắn chặt không buông.
Mỗi lần giao lưu cùng mấy tiểu tử, cô nương kiêu ngạo thân hình họ nhìn thì mảnh mai mềm yếu, nói câu nào cay nghiệt câu í, họ nghe không hiểu tiếng người chẳng thông đạo lý, Đáy lòng tiểu nhân của Phi Du trỗi dậy lén lút đem những vị phật gia này thành cá nướng thơm phức rắc thêm rau mùi, mỡ hành.
Những nhân ngư mơ ước chiếm hữu Eric nhà cậu đều phải thiêu thiêu thiêu! Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần!
Không biết có phải hay không vì người lãnh đạo trực tiếp có thái độ đối xử với nhân ngư thực lãnh đạm, nên quân đoàn Đệ Nhất do Eric dẫn dắt các quân nhân có thái độ lãnh cảm với nhân ngư y như thống lĩnh, không giống như nhóm sinh sản giả khác sẽ đem nhóm nhân ngư tâng bốc nâng niu vô điều kiện.
Cho nên thống lĩnh quân đoàn Đệ Nhất cùng các quân nhân trẻ thực sự không muốn đi công du cùng các nhân ngư trẻ tuổi, đề nghị này liên tục bị Hoàng Thái Tử cự tuyệt, kéo theo là phản đối của toàn bộ quân đoàn.
Đối với chuyện này, Phi Du nghe không ít những lời than oán lo lắng của các bậc trưởng bối binh lính trong quân đoàn: Hài tử nhà mình không thích nhân ngư a làm sao đây! Không có bầu bạn nhân ngư họ chắc chắn không có cháu bế! Không có cháu chắt họ sao có thể ở trước mặt các ông bạn già khác mà khoe khoang con cháu của mình chứ! Gia gia nhà người ta ai cũng có mấy cục nhân ngư trắng nõn như bánh bao, còn ta thì không, còn ai chơi đùa chòm râu của lão tử nữa a!
Đối với oán niệm hừng hừng của các bậc gia trưởng, Phi Du tỏ vẻ thương lắm mà chẳng cách nào giúp được, không phải bọn họ không thích nhân ngư, chỉ là chưa tìm được đối tượng thích hợp mà thôi.
Ít nhất sẽ không tìm một người điêu ngoa một tiểu tổ tông không nói đạo lý chung sống cả đời, đúng không?
Chuyến công du Ái Thần Hồ hoạt động bị hủy bỏ, những ý đồ thổ lộ của nhân ngư hướng tới Hoàng Thái Tử trong chuyến công du làm Phi Du buồn bực nhưng cậu lại chẳng có thời gian để ý, cậu tuy rằng là phó quan của Hoàng Thái Tử, nhưng những thiếu gia tiêu thư nhân ngư tự nhiên sẽ có tùy tùng hoàng gia theo hầu. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Sau khi cậu cùng Eric ăn xong bữa sáng, liền bắt đầu công việc bù lu bù loa lên, sửa sang lại, tổng kết báo cáo chiến dịch lần trước.
Nhóm hải tặc Alice, ở tinh tế tuy rằng không đạt được ác danh vang vọng, nhưng là quân đội tinh tế và người dân đế quốc vô cùng chán ghét, nếu không phải bọn chúng có kỹ thuật lẩn trốn quá vi diệu, đã hận sớm không thể phái binh cấp tướng tiêu diệt lũ tinh tặc khốn nạn.
Bởi vì nhóm tinh tặc này chuyên môn lừa bán nhân ngư, vô luận là nhân ngư tự nhiên hay nhân ngư đã qua cải tạo. Nếu không phải đoàn trưởng của nhóm hải tặc này là một vị dị năng giả cao cấp thâm sâu khó lường, nội bộ có không ít cao thủ ẩn giấu, thì đế quốc Davis nào cho chúng cơ hội càn rỡ lũng loạn như vậy!
Chuyện này làm các quốc gia tinh tế hận đến ngứa răng nhưng lại vô năng vì nhóm hải tặc tinh tế, Eric Davis liền dẫn dắt quân đoàn Đệ Nhất cấp tốc diệt trừ.
Ở phòng họp báo Phi Du dừng miệng, nhìn về phía chủ vị Eric trên cao trong mắt tràn ngập sùng bái, không chỉ Phi Du, các quân nhân trẻ tuổi tại phòng họp quân đoàn Đệ Nhất đều không ngừng nhìn về phía chị thượng vị Eric Davis, trong mắt đều dành sự kính nể tối cao hừng hực cháy bỏng như lửa.
Vị này chính là kẻ mà họ tuyên thệ sống chết đi theo!
Từ khi quân đoàn Đệ Nhất được Hoàng Thái Tử lãnh đạo, sau mỗi một chiến dịch sẽ có một cuộc họp tổng kết hậu chiến, nếu không phải hôm qua phải tham dự yến hội, thì hội nghị tổng kết đã sớm tổ chức, cho nên hôm nay ác quân nhân trẻ tuổi làm sao có thời gian bồi những nhân ngư nũng nịu đi du ngoạn Ái Thần Hồ.
Không trách mấy quân đoàn khác đều ngầm xưng hô nhóm sinh sản giả của quân đoàn Đệ Nhất là vạn năng cẩu độc thân, nhóm sinh sản giả ngu ngơ không hiểu phong tình, có thể tìm được nhân ngư bầu bạn sao……
Sự tình ưu thương như vậy, Phi Du quan tâm cũng quan tâm chẳng tới, chính vậy còn chưa có thu phục được Eric đâu.
Phi Du cho rằng mình không trị được Eric không biết, chủ thượng vị Hoàng Thái Tử lúc này đang cực kì hưởng thụ ánh mắt sùng bái của Phi Du dành cho hắn.
Chờ bọn thuộc hạ tổng kết xong, Eric Davis mới mở miệng tổng kết lần cuối cùng, đồng thời đem những vấn đề cần khắc phục trong chiến dịch lần này liệt kê ra.
Những quân nhân trẻ tuổi ham thích tổng kết hậu chiến chỉ vì lý do ấy, họ đều sẽ cật lực nghiêm túc chú ý trong mỗi cuộc họp, bởi Hoàng Thái Tử sẽ đem hết hứng khuyết điểm cần cải thiện và đưa ra phương pháp rèn luyện, đồng thời nhất nhất đồng ý.
Cường giả vi tôn, là bản năng là tôn chỉ của mỗi một sinh sản giả, mỗi một lần tổng kết hậu chiến đều làm cho họ nhân thức rõ bản thân vẫn còn điểm yếu kém, vì để càng cường đại hơn, bọn họ đương nhiên đều tích cực.
“Mọi người hiểu chưa?”
“Hồi trưởng quan! Đã rõ!”
Hoàng Thái Tử có thể tự mình chỉ điểm những chỗ còn yếu kém bọn họ,còn cho họ phương pháp khắc phục. Không hổ là sinh viên thiên tài có số điểm cao nhất trong suốt mấy trăm năm của Học Viện Hoàng Gia Đế Quốc Davis, Hoàng Thái Tử vô luận là chỉ huy chiến thuật hay chiến sĩ cơ giáp đều làm người ta theo mãi chẳng kịp.
Trong phòng họp, các quân nhân trẻ này đều là tự thân Eric Davis mời chào, nhìn thần sắc nghiêm túc trên từng gương mặt, Eric vừa lòng gật gật đầu. Nghiêng cầu liếc Phi Du một cái, ý bảo đối phương không cần mở miệng, Phi Du lập tức minh bạch ý tứ của Eric.
“Khụ khụ, kế tiếp quân đoàn Đệ Nhất sẽ có một tháng tu chỉnh thời gian, chúc các vị có một kỳ nghỉ mỹ mãn.”
Trải qua trận chiến oanh tạc cùng lũ hải tặc tinh tế Alice tuy rằng thắng lợi thuộc về quân đoàn Đệ Nhất, nhưng chiến dịch lần này một chút thỏa mái cũng không có. Nếu nhóm tinh tặc Alice dễ dàng bị tiêu diệt như vậy sẽ chẳng phải cái gai trong mắt các đế chế hoành hành ngang ngược nhiều năm tới vậy, làm các đế quốc tức giận đến ăn không ngon ngủ không yên, ngứa răng nhanh nhách cũng vô năng.
Bởi vậy hậu chiến cấp cho họ kỳ nghỉ thư giãn là điều cần thiết, một tháng vậy là đủ rồi, hơn nữa vừa lúc 2 tuần sau là khai giảng niên học mới của Học Viện Hoàng Gia, Hoàng Thái Tử có nhận được lời mời tham dự điển lễ khai giảng.
Trong dĩ vãng Hoàng Thái Tử ít khi ở đế tinh, cho nên chuyện Học Viện Hoàng Gia muốn mời vị học viên tốt nghiệp xuất sắc nhất trong trăm năm nay là điều không tưởng, lần này trùng hợp cơ hội hiếm có khó tìm Hoàng Thái Tử vừa chinh chiến trở về công danh vang dội, còn đang nghỉ ngơi tại đế tinh bọn họ làm sao có thể bỏ qua cho hắn.
Sau mỗi một hội nghị hậu chiến đều sẽ có kì nghỉ một tháng, nghe mãi thành quen, sau khi kết thúc hội nghị, Phi Du chuẩn bị rời đi cùng Eric lại bị một thanh âm gọi lại.