Bên ngoài mưa dai dẳng, Lâm Xuân Nhi nép mình trong ngực Tống Thu Hàn, tiếng nhạc bên tai thật êm ái, họ thả lỏng bản thân, lặng lẽ không nói một lời, rũ bỏ hết đủ những chuyện hỗn loạn vừa xảy ra. Trước mặt là một tách trà nóng, anh một ngụm em một ngụm, chậm rãi uống hết rồi mỗi người lại tiếp tục công việc của mình.
Lâm Xuân Nhi thực sự thấy thương Tống Thu Hàn.
Tống Thu Hàn không giỏi bày tỏ, cũng thường giấu kín nhiều chuyện trong lòng, anh đã quen một mình gánh vác, dường như không muốn gây thêm phiền não cho cô. Lâm Xuân Nhi cảm thấy anh như vậy không tốt, anh thường xuyên nói cô phải tin tưởng dựa dẫm vào anh, nhưng anh cũng nên học cách tin tưởng dựa dẫm vào cô.
Hai tay Lâm Xuân Nhi ôm mặt anh, đầu ngón tay nhẹ gãi vào chỗ râu lún phún trên mặt anh, nhìn vào mắt anh rồi nói: “Tống Thu Hàn, có lúc nào anh không chịu đựng nổi không?”
“Hửm?”
“Ý em là đã bao giờ anh cảm thấy mệt mỏi đến mức không thể tiếp tục chưa?”
Tống Thu Hàn nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, sau đó gật đầu: “Từng có.”
“Vậy anh đối mặt thế nào?”
“Thì đi gap year một thời gian.”
“Rồi làm những việc mạo hiểm sao?” Lâm Xuân Nhi bóp mặt anh thật mạnh, trên mặt lộ vẻ hung ác.
Tống Thu Hàn cười: “Ừ.”
“Nhưng anh còn có em...” Lâm Xuân Nhi lại bĩu môi, nói với vẻ đáng thương: “Em có thể đối mặt cùng anh mà, em không muốn anh giấu tất cả mọi chuyện trong lòng. Có lẽ anh cho rằng mình là đàn ông nên phải có trách nhiệm gánh vác, nhưng như vậy cũng không tốt cho quan hệ đôi bên.” Cô nâng cánh tay mình lên, gồng cho anh thấy: “Anh xem em khỏe chưa, em cũng có thể gánh vác!”
Tống Thu Hàn nhìn cô tự nói một thôi một hồi, sau đó cười khẽ một tiếng. Người phụ nữ này đúng là chuyện gì cũng muốn quan tâm, rõ ràng cô đã rất mệt mỏi rồi nhưng vẫn muốn giúp anh, thế là anh liền hỏi thẳng: “Có phải em muốn hỏi anh về chuyện đánh cược không?”
“Ừ.” Lâm Xuân Nhi gật đầu không hề có ý che giấu.
“Em cũng biết điều kiện đánh cược rồi phải không? Nếu không chú Trương cũng sẽ không tìm anh. Có thể vốn dĩ phía các em cũng có ý tưởng góp vốn vào nhưng cũng không cần thiết đến vậy. Em và chú Trương làm vậy là vì anh đúng không?” Tống Thu Hàn không phải kẻ ngốc, anh đã gặp nhiều kiểu người rồi, nếu anh không biết cách nhìn nhận người khác thì đã không thể là nhà đầu tư.”
Lâm Xuân Nhi bị anh nhìn thấu nên hơi đỏ mặt phủ nhận: “Không phải.”
“Ừ rồi, không phải. Nhưng anh muốn nói cho em biết lý do tại sao anh đặt cược như vậy. Cũng không phải anh định làm liều được ăn cả ngã về không, mà anh đã có tính toán thống kê trước rồi. Khu vực châu Á có rất nhiều danh sách chứng khoán, trong số những danh sách chứng khoán này có mười mấy công ty siêu lớn, trong đó bốn công ty có thể sẽ bắt kịp xu hướng của tương lai, chẳng hạn như tập đoàn Thành Phẩm; cũng có những công ty ở mức trung bình, nhưng có bảy đến mười công ty dự kiến sẽ đột phá trong năm năm tới. Nếu may mắn thì có thể đạt được bằng hai ba siêu dự án. Biến số nằm trong các siêu dự án này. Bên em mà vào cuộc thì sẽ làm giảm bớt khó khăn. Anh đã nói chuyện với một số nhân vật lớn trong các hoạt động phúc lợi cộng đồng, họ có thể giúp anh. Anh còn có rất nhiều tài nguyên cá nhân mà công ty không biết rõ.” Tống Thu Hàn thấy mặt mày Lâm Xuân Nhi đã tươi tắn hơn là biết cô đã cởi được nút thắt trong lòng, anh lại nói tiếp: “Cho nên vấn đề bây giờ của anh chỉ là khối lượng công việc quá lớn, lại thêm phải gánh vác áp lực trong thời đại VUCA* thôi, còn những chuyện khác thì anh thực sự rất hài lòng.” Tống Thu Hàn nói thật, những ngày tháng sau khi về nước anh thực sự sống rất thoải mái.
(*: Viết tắt của bốn đặc tính trong thế giới hiện đại: Volatility (Biến động) – Uncertainty (Không chắc chắn) – Complexity (Phức tạp) – Ambiguity (Mơ hồ). Được sử dụng để chỉ một thế giới khó nắm bắt và khó đối phó vì có quá nhiều thay đổi trong khoảng thời gian ngắn.)
“Được. Rồi thời đại VUCA cũng sẽ trở thành trạng thái bình thường. Chúng ta cứ cùng nhau đón nhận những thay đổi đó là được thôi.” Lâm Xuân Nhi tựa đầu vào vai anh: “Ôm nhau thêm một phút nữa đi, sau đấy chúng ta lại bắt đầu chiến đấu!”
“Được.” Tống Thu Hàn ôm chặt lấy cô: “Anh tin tưởng em, cũng dựa dẫm vào em. Lúc tâm trạng anh không tốt mà được gặp em là anh sẽ cảm thấy như trời lại hửng nắng, anh hi vọng em biết điều đó.”
Nói lời yêu đương mà cũng nói nghiêm túc đàng hoàng như vậy.
Nhưng những lời yêu thương này thực sự có thể làm rung động lòng người.
Những lúc ở bên nhau, cho dù là những ngày cuối tuần đầy ắp công việc cũng trở nên thật thú vị, cho dù chỉ ôm nhau vài phút giữa giờ làm việc và nói vài câu bâng quơ cũng cảm thấy vô cùng sống động.
Đến chạng vạng tối, mưa vẫn còn rơi, Lâm Xuân Nhi muốn ăn canh hầm nên kéo Tống Thu Hàn ra ngoài hẹn hò đi ăn với Tiêu Muội và Trần Khoan Niên. Nồi sắt nóng hôi hổi bốc hơi nghi ngút, cửa hàng trang hoàng rực rỡ, nhân viên phục vụ mặc áo đỏ in họa tiết hoa bản to và quần xanh, vừa nhìn thấy khách liền vui vẻ chạy tới đưa vào chỗ ngồi.
Lâm Xuân Nhi gọi món ngỗng hầm trong nồi sắt mà mình đang nóng lòng được ăn, sau đó lại nằng nặc đòi uống rượu. Tống Thu Hàn để mặc cô, hoàn toàn quên mất “lệnh hạn chế rượu” mới ban hành cho cô sáng sớm nay. Thời gian như quay trở lại năm ngoái, lần đầu tiên bốn người họ cùng ăn lẩu với nhau, khi đó cũng là một ngày mưa như thế này, họ uống rất nhiều rượu và cùng hàn huyên về quá khứ.
Hai chén rượu vào bụng, thêm một miếng thịt ngỗng hầm, dạ dày được xoa dịu khiến người ta sướng rơn.
Trần Khoan Niên gõ đũa lên mép ly rượu, nói nghiêm túc: “Bọn tớ sắp kết hôn rồi.”
Lâm Xuân Nhi mở to mắt nhìn Tiêu Muội, Tiêu Muội gật đầu với cô ý bảo Trần Khoan Niên không nói dối. Lâm Xuân Nhi lại nghiêng đầu, vậy là không còn sợ kết hôn nữa sao? Tiêu Muội dứt khoát cầm điện thoại lên gửi cho cô một tin nhắn: “Sáng sớm mở mắt ra thấy dáng vẻ sợ hãi của anh ấy, đột nhiên lại cảm thấy kết hôn cũng rất tuyệt.”
Một người phụ nữ lo được lo mất.
Một người phụ nữ sắp kết hôn.
“Kết hôn là chuyện tốt, cậu còn không mau tự uống ba chén đi?” Lâm Xuân Nhi la ó đứng dậy rót rượu cho Trần Khoan Niên: “Nào nào, trước tiên uống ba chén chúc mừng trước nhé.”
“Đầu cậu toàn ý nghĩ xấu thôi, rót rượu cho tớ chắc chắn không có ý tốt gì.” Trần Khoan Niên hất cằm với Tống Thu Hàn: “Cậu cũng không chịu quản mụ khùng của cậu đi!”
Tống Thu Hàn nhún vai, tỏ ý sẽ không tham chiến.
Trần Khoan Niên không lay chuyển được Lâm Xuân Nhi nên chỉ đành uống liền ba chén, sau đó hiếm thấy có lúc nghiêm túc ngồi thẳng người dậy: “Ngày thường tớ chẳng ra làm sao, hồi xưa cũng không phải người tốt lành gì. Tống Thu Hàn biết tất cả những chuyện hoang đường của tớ, người anh em, cảm ơn cậu đã không phá bĩnh.” Anh ta cụng chén với Tống Thu Hàn, Tống Thu Hàn mỉm cười: “Ý cậu là tôi tiếp tay cho kẻ bất lương sao?”
“Không phải. Cậu không phá bĩnh tôi nhưng cũng khuyên tôi rất nhiều, những gì cậu nói tôi đều nhớ kỹ. Đặc biệt là đêm đó cậu nói với tôi lúc tỉnh táo lại đừng hối hận, thế là tôi liền về nhà luôn. Cảm ơn cậu.”
Trần Khoan Niên uống cạn chén rượu, liếc nhìn Tiêu Muội rồi nói tiếp: “Tớ vẫn nói tiếp chuyện của tớ nhé. Trước đây tớ hoang đường vô độ, cũng không muốn có quan hệ nghiêm túc, cho nên khi mới bắt đầu với Tiêu Muội tớ cũng từng sợ hãi. Tớ nghĩ mình đã phạm quá nhiều tội lỗi, không đáng để yêu một cô gái tốt như vậy. Nhưng trên đời có nhiều chuyện không thể nói rõ ràng. Bọn tớ yêu được nhau cũng thật sự rất hiếm có, Cho nên tớ cũng rất biết ơn Lâm Xuân Nhi đã không đánh giá tớ bằng thành kiến, không ngăn cản Tiêu Muội ở bên tớ, cậu mà ngăn cản là cô ấy nhất định sẽ nghe theo, tớ biết mà.” Anh ta lại tiếp tục rót rượu cho mình: “Lâm Xuân Nhi, chén này tớ mời cậu.”
Tại sao Lâm Xuân Nhi không ngăn cản Tiêu Muội ư? Cô vẫn luôn nhớ kỹ thời cấp ba cậu thiếu niên Trần Khoan Niên đã dành cho cô thiện ý lớn nhất trên đời, tuy nhẹ nhàng nhưng lại rất tận tâm, hơn nữa còn muốn giữ tôn nghiêm cho cô, giúp cô giữ bí mật. Một người như thế đâu thể nào là một người xấu được? Huống chi Tiêu Muội thích anh ta như vậy, chỉ nghe thấy tên anh ta thôi là sẽ đỏ mặt. Hiếm khi cô không cãi nhau với Trần Khoan Niên, lúc hai người cụng chén với nhau, cô cười nói: “Cảm ơn cậu vì năm đó.”
Đã nhiều năm trôi qua mà cô vẫn còn nhớ như in. Trần Khoan Niên gật gù đắc ý hát: “Chuyện cũ đừng nhắc lại, đời này nhiều giông bão.” Rồi anh ta cười với Lâm Xuân Nhi, hai người còn lại không biết họ nói chuyện gì, có lòng muốn hỏi nhưng Trần Khoan Niên lại nói: “Đây là bí mật giữa tôi và Lâm Xuân Nhi.”
Nếu là bí mật thì không cần hỏi thêm nữa.
Trần Khoan Niên nói tiếp: “Lời tiếp theo anh muốn nói với Tiêu Muội. Bởi vì hôm nay những người bạn chung, đồng thời cũng là bạn thân nhất của chúng ta đều có mặt ở đây. Anh muốn nói với em là không phải vì muốn ổn định cuộc sống nên anh mới muốn kết hôn, nếu lúc trước anh có nói như thế thì là do cái miệng anh đi nói lung tung. Thực lòng anh vì yêu em nên mới muốn kết hôn với em.” Anh ta hơi dừng lại: “Ôi mẹ kiếp, sến quá.”
“Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với bất kỳ người phụ nữ nào khác, nhưng bây giờ thì anh rất quyết tâm. Anh muốn cưới em, sống một cuộc sống bình thường, sinh hai đứa con rồi đi du lịch khắp thế giới cùng em, tất cả chỉ vì anh yêu em.”
“Cho nên chén này anh mời em.” Trần Khoan Niên nâng chén lên, cả đêm qua anh ta không ngủ được, anh ta thực sự rất sợ. Anh ta luôn nghĩ rằng, chẳng có chuyện ai thiếu ai sẽ không thể sống tốt được, nhưng Tiêu Muội vừa mới nói không kết hôn nữa đã lập tức khiến anh ta lo sợ luống cuống.
Hốc mắt Tiêu Muội đỏ lên, cô ấy đè chén rượu của Trần Khoan Niên xuống rồi nhìn Lâm Xuân Nhi: “Tớ cũng có vài lời muốn nói.”
“Dù kết hôn hay không thì tớ sẽ mãi là người bạn tốt nhất, là người thân của cậu. Tình thân của chúng ta sẽ tồn tại suốt đời này cho đến khi chúng ta đều qua đời mới thôi. Những năm tháng chúng ta đã cùng nhau trải qua, những câu chuyện không thể kể hết là điều khiến tớ tự hào nhất. Tớ yêu cậu.” Tiêu Muội đã từng kéo Lâm Xuân Nhi rời khỏi căn phòng bụi bặm âm u đầy tử khí đó, đưa cô về nhà mình. Cả đời này hiếm có khi nào cô ấy lại làm ra một chuyện động trời như thế, mà đây là một trong số đó. Nhiều năm đã trôi qua Lâm Xuân Nhi luôn ở bên bảo vệ cô ấy. Cô ấy đã quen lười biếng đứng sau lưng ỷ lại vào Lâm Xuân Nhi, trong lòng cô ấy, Lâm Xuân Nhi là một người thân quan trọng như bố mẹ mình, là người không thể thiếu trong đời cô ấy.
Cho nên cô ấy muốn nói câu “tớ yêu cậu” với Lâm Xuân Nhi.
Lâm Xuân Nhi vỗ mu bàn tay cô ấy, xoay người sang chỗ khác cọ vào vai Tống Thu Hàn lau nước mắt, sau đó nháy mắt với Tiêu Muội: “Hay là chúng mình cưới nhau luôn đi.”
Nói xong cười khúc khích.
Trần Khoan Niên xoay mặt Tiêu Muội qua: “Lần này là lần cuối cùng nhé! Sau này em chỉ có thể nói yêu anh, không thể nói với người khác, phụ nữ cũng không được.”
“Tôi cũng không biết hai người đang làm gì nữa, ăn một bữa cơm mà còn làm thành sụt sùi sến súa được vậy.” Tống Thu Hàn thở dài uống một hơi cạn chén rượu: “Tổ chức hôn lễ ở đâu? Trong nước hay nước ngoài? Người ta hay tổ chức ở một hòn đảo nhỏ nước ngoài lắm, nhẹ nhàng thoải mái, có vẻ cũng hay.”
Cuối cùng Trần Khoan Niên cũng trở lại dáng vẻ lưu manh thường ngày, hào hứng bừng bừng: “Nói đến nơi tổ chức buổi lễ thì tôi chọn chỗ này là tuyệt nhất này. Về trường học cũ đi! Câu chuyện bắt đầu từ đó mà!”
“Oa.”
Lâm Xuân Nhi thốt lên một tiếng, từ sau khi tốt nghiệp cô chưa từng trở về trường cũ. Cô nhớ kỹ từng cành cây cọng cỏ trong trường, nhớ lá cờ đỏ phấp phới trong gió, nhớ sân chơi, phòng phát thanh với đống thiết bị lạc hậu, nhớ cái hành lang dài. Nhớ cậu thiếu niên đẹp trai người toàn mồ hôi, nhớ trong phòng học đầy hương hoa, nhớ trên bảng đen lúc nào cũng ghi đầy công thức và kiến thức, gió thổi tung góc rèm cửa. Đó là câu chuyện tuổi thiếu niên của cô, cũng là của họ.
Chọn địa điểm này rất tốt.
Tống Thu Hàn nhớ tới lúc anh rời khỏi thành phố đó đã hạ quyết tâm cả đời này không bao giờ quay lại. Nhưng xe điện ung dung đi mãi rồi cũng về điểm cuối, cô thiếu nữ đeo tai nghe nhìn ra phía ngoài cửa sổ, gương mặt ửng hồng như bầu trời tháng Tư, những buổi chiều hai người ở bên nhau, sân bóng ba chọi ba, cây mận trồng trước nhà anh.
Cuối cùng đã quay về mà không sợ hãi.
Anh nhẹ giọng hỏi Lâm Xuân Nhi: “Em có muốn về đó không?”
“Muốn chứ. Em còn phải làm phù dâu cho đám cưới của bạn thân nhất mà.”
“Vậy có phải chúng ta nên sắp xếp hai ngày về thăm lại con đường cũ không?” Tống Thu Hàn lại hỏi cô.
“Đi xe điện đi!” Lâm Xuân Nhi bắt đầu hào hứng: “Rồi đi ăn quán Pizza Hut cũ đó! Tiếc là quán thịt hầm không biết đã chuyển đi đâu rồi, tiệm cho thuê băng đĩa ở cổng trường cũng không còn.”
Nghe được câu này, mấy người cùng trầm mặc, đột nhiên hiểu thấu thế nào gọi là “thời gian vụt qua như vó ngựa phi”, mà cũng chỉ như một “chớp nhoáng lướt qua”.
“Nào, chúng ta nâng cốc vì cây liễu lớn ở trường trung học Thập Nhất đi.” Lâm Xuân Nhi đột nhiên đề nghị cụng ly, nháy mắt với Tiêu Muội.
“Cây liễu thì có gì để uống mừng?” Trần Khoan Niên không hiểu.
“Cây liễu có bí mật của tuổi thanh xuân của bọn em, anh không hiểu đâu.”
Họ đều từng nghĩ rằng bí mật của tuổi thanh xuân sẽ trở thành một tiếng thở dài trôi đi trong gió, nhưng hôm nay, nó đã trở thành câu chuyện được kể lại với một nụ cười. Cũng không biết có bao nhiêu cô gái đã chôn giấu bí mật của họ dưới gốc cây kia?
Một bữa cơm, một bữa rượu vui vẻ mà lâm ly, xoa dịu trái tim của mọi người. Tan cuộc, họ lại vẫy tay chào nhau như trước, lúc này Tiêu Muội rời đi cùng Trần Khoan Niên, Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi cũng cùng nhau rời đi.
Mưa đã nhỏ hơn nhiều, họ cũng không muốn bắt taxi, thế là Tống Thu Hàn cầm cái ô lớn, ôm Lâm Xuân Nhi nép vào người mình, hai người cùng đi trong màn mưa lất phất. Những hạt mưa rơi trên chiếc ô như một bản nhạc dài. Lâm Xuân Nhi lắng nghe hồi lâu rồi chậm rãi nói: “Em rất nhớ thành phố đó, cũng nhớ sân trường đó.” Sau khi rời khỏi nơi đó, cuộc sống luôn thân bất do kỷ.
“Em còn nhớ mật khẩu khóa của biệt thự không?” Tống Thu Hàn đột nhiên hỏi cô.
Lâm Xuân Nhi gật đầu: “Em nhớ, 061425.”
Chiều ngày 14 tháng 6 năm ấy, họ vẫy tay chào tạm biệt nhau trước cổng trường. Tống Thu Hàn vô thức giơ tay lên nhìn đồng hồ, hai giờ năm phút.
Ký ức thanh xuân của anh dừng lại ở con số 061425.
Cho nên, tình yêu là để chữa lành cho nhau phải không?
Mưa rơi xuống nửa bên vai lộ ra của Tống Thu Hàn, hơi man mát, nhưng lại rất vừa phải. Lúc trước Lâm Xuân Nhi đã từng rất sợ mùa hè, cô thường xuyên muốn chạy trốn mùa hè, trong lòng cô không có mùa hè nào có thể vượt qua.
Nhưng vào mùa hè này, Tống Thu Hàn đã tới.
Mùa hè dường như không còn quá khó khăn nữa.
Lâm Xuân Nhi tựa đầu vào vai Tống Thu Hàn, cùng anh đi dạo dưới mưa thật lâu. Tống Thu Hàn nhét tai nghe vào tai cô, anh chàng da đen cất giọng ngâm nga khẽ khàng:
I see trees of green, red roses too
I see them bloom for me and you
And I think to myself what a wonderful world~~
Họ nhìn mãi vào đêm mưa, đèn nê-ông trên đường sáng rực, cây cối hoa lá như rực rỡ hẳn lên, người bên cạnh là người trong lòng, thế giới này thật tuyệt vời làm sao!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT