Lại một lần nữa đứng dưới lầu của trụ sở chính nằm trên đường Kim Dung của Thịnh Thông ở trong nước, Tiểu Hỷ cảm thấy hơi hoảng hốt.
“Để em phát biểu thật ạ?” Lâm Xuân Nhi không đích thân tham dự sự kiện lớn như vậy mà lại giao cho Tiểu Hỷ, khiến anh ta cảm thấy không chân thật. Thế là anh ta lại xác nhận với Lâm Xuân Nhi một lần nữa.
“Chẳng thế thì sao?” Lâm Xuân Nhi liếc anh ta: “Hay là để chị nói cho, cậu đi về nhà ngủ đi?”
“Thôi đừng, đừng ạ.” Tiểu Hỷ vội vàng xin tha.
Nhị Thiến ở một bên đẩy anh ta: “Hai ngày nay để hoàn thành kế hoạch dự án này mà bà đây chỉ được ngủ có mấy tiếng đồng hồ thôi đấy, anh mà không làm tốt thì tôi hỏi tội anh!”
“Thế mấy ngày nay chị Xuân Nhi đã dỗ ngọt anh rể xong chưa? Tuyệt đối đừng làm khó bọn em đấy nhé...” Tiểu Hỷ nghĩ đến Tống Thu Hàn thì cũng thấy tự tin hơn, tốt xấu gì cũng là người một nhà. Ai ngờ Lâm Xuân Nhi lại lắc đầu thật mạnh: “Sáng nay lúc ra ngoài còn ầm ĩ một trận nữa kìa, cậu tự cầu phúc đi!” Cô chỉ muốn dọa Tiểu Hỷ thôi, quả nhiên người kia nghe vậy mặt đã trắng bệch, thầm nghĩ hôm nay mình rơi vào chốn dầu sôi lửa bỏng rồi.
Tiêu Tình tới đón họ, từ xa đã nhìn thấy ba người đang đứng đó nói cười, ngay cả trên đường Kim Dung toàn trai xinh gái đẹp đi đầy đường thì nhìn vẫn cực kỳ nổi bật. Cô ấy từng gặp Lâm Xuân Nhi nên tiến thẳng đến bắt tay với cô: “Hello cô Lâm, tôi tới đón mọi người.”
“Làm phiền cô rồi.”
Lâm Xuân Nhi đi theo sau Tiêu Tình, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra tiếng nhịp nhàng, tư thế đi của cô rất tự tin và chắc chắn, không hề gượng gạo chút nào vì gót giày cao. Tiêu Tình không nhịn được lại lén nhìn Lâm Xuân Nhi, đúng lúc bị cô bắt tại trận, Lâm Xuân Nhi cười rạng rỡ, Tiêu Tình đỏ mặt nghĩ thầm: ‘Má ơi, mình lại bị một người phụ nữ hớp hồn sao?’ Cô ấy hắng giọng nói: “Hôm nay có khá nhiều người tham gia thẩm định đấy.” Không biết sếp có báo trước cho cô vợ nhỏ không.
Cô thư ký này của Tống Thu Hàn dễ thương thật đấy.
Đẩy cửa phòng họp ra, Lâm Xuân Nhi chợt nhìn thấy một cảnh tượng ngoạn mục. E là chưa từng có công ty nào tiến hành thẩm định dự án mà gặp phải tình huống như vậy, trong một phòng họp cực lớn có hơn chục người ngồi. Thế này đâu phải có khá nhiều người, là quá nhiều mới đúng.
Hồi sáng Tống Thu Hàn ra ngoài, Lâm Xuân Nhi vẫn còn đang ngủ, cô nói cần bổ sung năng lượng để có sức chiến đấu. Bây giờ trông cô rất phấn chấn, không hề có vẻ uể oải. Mặc dù chẳng phải lần đầu tiên thấy khí thế oai hùng gặp Thần giết Thần của cô ở nơi làm việc, nhưng giây phút cô đẩy cửa bước vào, tim anh vẫn loạn nhịp không thể kiểm soát.
Nữ vương giá lâm.
Anh đứng dậy giới thiệu với mọi người: “Hôm nay công ty chúng ta thẩm định là công ty Tân Nha, lập nghiệp chưa được sáu năm, chưa từng gọi vốn nhưng đã có tiếng tăm khá lớn trong ngành. Khách mời chúng tôi mời đến hôm nay là đối tác liên doanh, Lâm Xuân Nhi, giám đốc điều hành và quản lý kế hoạch. Vì nguyên nhân mọi người đều đã biết, tôi sẽ không tham gia thẩm định để đảm bảo quyền lợi đôi bên, nhưng vẫn có thể dự thính.”
Nguyên nhân mọi người đều biết... Mọi người có mặt cùng nhìn về phía Lâm Xuân Nhi, cuối cùng không nhịn được mà bật cười ra tiếng. Lâm Xuân Nhi đỏ mặt, còn chưa kịp bắt đầu đã suýt bị Tống Thu Hàn đánh bại, cô oán trách liếc anh. Người đang yêu cho rằng mình giỏi khống chế, nhưng lại bị mọi người bắt được hết sự ngọt ngào. Ánh mắt đó của cô vô cùng nũng nịu.
Tống Thu Hàn ngồi xuống một chỗ ở hàng ghế sau, mặc dù cảm giác ngọt ngào trong lòng đã che giấu kỹ càng, nhưng vẫn để lộ ra bên khóe miệng.
“Tôi xin giới thiệu những người thẩm định chính của ngày hôm nay.” Người chủ trì cuộc họp giới thiệu: “Cô Trần Hiểu Âu, phó giám đốc điều hành khu vực châu Á, anh Hạng Khôn, quản lý dự án nhà đầu tư cấp cao và anh Từ Phương, quản lý dự án nhà đầu tư cấp cao.”
“Cảm ơn ba nhà thẩm định chính và các vị tham gia đánh giá hôm nay, chúng tôi là một công ty nhỏ vô danh, ở vòng gọi vốn đầu tiên đã gặp được trận chiến lớn như thế này cũng đủ để chúng tôi khoe khoang nửa năm rồi.” Lâm Xuân Nhi cười nói: “Hôm nay tôi rất mong chờ các ý kiến phản biện của mọi người.”
Sau đó ra hiệu cho Tiểu Hỷ bắt đầu, cô lấy bút và sổ ra, ngồi một bên lặng lẽ ghi chép.
Kế hoạch này khác với những gì Tống Thu Hàn nhìn thấy hôm thứ Bảy. Anh nghiêm túc lắng nghe một hồi, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía Lâm Xuân Nhi ở đối diện, cô cũng không hề nhìn anh một lần nào, toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần chiến đấu.
Lâm Xuân Nhi buộc mình phải tập trung, nhưng cứ thỉnh thoảng Tống Thu Hàn lại nhìn cô, cho dù cô có nghiêng người nhìn màn hình điện tử vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú của anh bao trùm lấy người mình, đúng là đòi mạng người ta mà. Nhưng cô không dám nhìn lại anh, anh ngồi ở hàng ghế sau, muốn nhìn anh thì phải nhìn qua một hàng người đang nhìn mình chằm chằm, cuối cùng cô không chịu nổi nữa mà gửi cho anh một tin nhắn: “Không cho phép nhìn em nữa!”
Tin nhắn giả vờ hung dữ khiến Tống Thu Hàn nhếch môi cười, vui vẻ vì sự tương tác bí mật nho nhỏ giữa hai người yêu nhau.
Trần Hiểu Âu lắng nghe nghiêm túc nhất. Đôi khi cô ấy lại tự hỏi Lâm Xuân Nhi là người như thế nào, liệu đó là người phụ nữ dịu dàng trí thức sẽ ngồi ngay ngắn trong phòng chờ VIP nào đó, hay là một nữ hiệp sĩ sẵn sàng rút đao tương trợ khi gặp cảnh bất công, hay là một cô gái nhỏ trầm lặng dịu dàng và tỏa nắng như trên trang cá nhân của Tống Thu Hàn. Nhưng hôm nay cô ngồi đó với khí thế của một nữ vương, không kiêu ngạo không tự ti, càng không có sự nhún nhường của những doanh nhân họ thường thấy trong giai đoạn gọi vốn ban đầu. Cô khiêm tốn, nhưng lại không hèn mọn.
Trần Hiểu Âu nghĩ thầm, đúng vậy, chỉ có người phụ nữ như vậy mới xứng với Tống Thu Hàn. Đây là lần đầu tiên trong lúc làm việc cô ấy bị lơ đãng. Cô ấy liếc nhìn Tống Thu Hàn, tình cờ thấy anh đang nhìn Lâm Xuân Nhi bằng ánh mắt thâm tình, tán thưởng và cũng rất nghiêm túc.
Trần Hiểu Âu nhớ lại lần đầu tiên gặp Tống Thu Hàn, ánh mắt anh khi đó rất bình tĩnh, dùng thái độ suy đoán để nhìn mọi sự việc. Vào cuối cuộc phỏng vấn với cô ấy, anh đã nói: “Đầu óc của cô cực kỳ quý giá.” Anh đã dùng từ “quý giá”, khiến cô gái tài năng nhưng không giỏi giao tiếp vào thời điểm đó cảm động vô cùng. Lúc đó cô ấy có nhiều sự lựa chọn phù hợp hơn với mình, nhưng cô ấy vẫn chọn Thịnh Thông.
Trần Hiểu Âu hoàn hồn lại, tiếp tục nghe kế hoạch dự án của họ và ghi nhớ một số điều cần thảo luận trong đầu. Công ty của Lâm Xuân Nhi đã thu hút sự chú ý của cộng đồng đầu tư, những ngày này giới ngân hàng đầu tư đã biết Tân Nha sẽ gọi vốn nên họ đều đang tích cực hành động, một số bên muốn liên doanh tin vào Tân Nha đều được thông báo ở các mức độ khác nhau, tất cả mọi người đều rất coi trọng miếng thịt béo bở này. Tân Nha tỉnh táo, biết kiềm chế, tôn trọng thị trường, tôn trọng nội dung, hoàn toàn có thể xây dựng lại các quy tắc và trật tự của ngành. Đầu tư vào Tân Nha là một thương vụ chắc ăn không sợ lỗ.
Những nhân viên của Thịnh Thông tham gia cuộc họp hôm nay đều biết họ chỉ muốn thảo luận kế hoạch một cách hợp lý, chứ không muốn dọa Tân Nha chạy mất. Tất nhiên Tân Nha cũng chẳng sợ gì. Trong khi những người khác vẫn đang đau đầu suy nghĩ về cách tiếp xúc được với Tân Nha thì sếp của họ đã “vô tình vớ của hời”, chưa gì anh đã hẹn hò với người quản lý của Tân Nha rồi, vì thế cũng đồng thời giúp kéo gần đôi bên với nhau.
Cho nên, đầu tư cũng cần có thêm chút may mắn.
Lâm Xuân Nhi biết mình có quyền chủ động, nhưng cô không muốn lạm dụng quyền lợi này nên đã chuẩn bị tài liệu rất nghiêm túc, thái độ vô cùng chân thành.
Trần Hiểu Âu đưa ra ý kiến phản biện về cách bố trí nguồn nhân lực, một lượng lớn chi phí nhân sự của Tân Nha đã được chi cho việc giám sát dư luận và các khóa học về đảng và chính phủ.
“Số tiền này cao hơn 30% so với giá thị trường bình thường, tôi có thể hỏi nguyên nhân không?” Trần Hiểu ân hỏi Lâm Xuân Nhi.
Lâm Xuân Nhi đậy nắp bút lại, cười nói với Trần Hiểu Âu: “Đúng vậy, cao hơn 30% so với mức chi trung bình trên thị trường, nhưng vẫn chưa đạt đến đỉnh điểm. Thực ra chúng tôi đã tính toán trước về mức giá trị ước tính này. Đầu tiên tôi muốn được giải thích lý do. Hiện nay thị trường ngành này đang khá hỗn loạn, chủ yếu là do nó vi phạm các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội và tầm nhìn mưu cầu một cuộc sống tốt đẹp hơn của con người, sau một thời gian nữa nhất định chính phủ sẽ tăng cường kiểm soát. Nhẹ thì phạt tiền và giáo dục tư tưởng, nặng thì đánh vào một công ty nào đó làm gương. Cho nên tôi cho rằng chúng tôi nên làm trước vấn đề đó để đảm bảo tam quan nhất quán với chủ trương của nhà nước. Các nhân viên cũng thực sự cần tăng cường giáo dục theo hướng này, phải có trách nhiệm với người sử dụng. Nếu chúng tôi muốn cắm rễ vào mảnh đất này thì phải thích nghi với điều kiện thổ nhưỡng của nó, đôi bên cùng nuôi dưỡng lẫn nhau lâu dài.”
Lâm Xuân Nhi thấy một số nhà đầu tư không đánh giá cao quan điểm này, cô đoán chắc họ đã ở nước ngoài lâu năm, đó là điều bình thường. Nhưng đây là nguyên tắc cơ bản, nếu họ không tuân theo nguyên tắc này thì sớm muộn gì công ty họ đầu tư cũng sẽ xảy ra chuyện.
Sự phản đối của một số người không ảnh hưởng đến tiến độ của cô, cô chỉ cần giành được sự tán thành của số đông là đủ. Cô lại bình tĩnh nói tiếp:
“Căn cứ vào những lý do vừa nêu, chúng tôi dự định tuyển dụng với mức lương cao một hai nhân sự từ các cơ quan công khai của chính phủ. Một là để duy trì quan hệ với chính phủ, hai là để kiểm soát tính đúng đắn của nội dung và lập trường chính trị trong công ty. Đồng thời chúng tôi cũng sẽ thành lập một tổ giám sát dư luận nhỏ mà chất lượng để giám sát dư luận trong ngành và mọi nội dung liên quan đến công ty chúng tôi. Nếu mở rộng kinh doanh nhất định sẽ đi kèm với rủi ro, có một số rủi ro có thể kiểm soát được, nhưng cũng có một số rủi ro sẽ khiến công ty sụp đổ. Nguyên tắc cơ bản của chúng tôi là không chạm vào lằn ranh đỏ của chính sách, tuân thủ pháp luật và yêu nước, sau đó mới bàn đến nội dung.”
Trần Hiểu Âu cúi đầu suy nghĩ cẩn thận lời nói của Lâm Xuân Nhi, thật ra cô ấy rất đồng ý với ý kiến đó. Thịnh Thông đầu tư khắp nơi trên thế giới và cũng hiểu rõ về chính sách của các quốc gia khác nhau, họ cũng đã từng phải chịu tổn thất tương tự.
Cô ấy chậm rãi gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua bảng ngân sách dự toán: “Ngoại trừ số tiền này thì những khoản tiền khác đều nằm trong phạm vi hợp lý, vừa rồi đã thảo luận rất nhiều, tôi không có câu hỏi nào khác, xin mời người khác.”
Lâm Xuân Nhi lại cười với mọi người, chiếu một mã QR lên màn hình: “Chúng tôi đều là người mới trong lĩnh vực gọi vốn, thành công hay thất bại đều rất cần sự chỉ dẫn của mọi người. Cho nên chúng tôi lập một nhóm chat nhỏ, hoan nghênh mọi người vào cho chúng tôi lời khuyên.”
Còn có thể hoạt động như vậy sao? Định để một nhóm các nhà đầu tư ưu tú tham gia vào nhóm chat để được hướng dẫn? Người phụ nữ của sếp Tống cũng thú vị đấy.
Mọi người lại không nhịn được mà bật cười, lấy điện thoại di động ra quét mã QR. Trần Hiểu Âu cũng quét mã QR tham gia nhóm.
Tống Thu Hàn gửi tin nhắn riêng cho Lâm Xuân Nhi: “Sao vậy? Em muốn kết nối với tinh hoa trong công ty anh à?”
“Kết bạn thôi.” Nếu là bình thường, Lâm Xuân Nhi nhất định sẽ nháy mắt với Tống Thu Hàn.
Tới trưa thì buổi thẩm định đã kết thúc, Tống Thu Hàn lên tiếng: “Báo cáo thẩm định thì làm phiền Grace theo sát nhé. Hôm nay tới đây thôi nha?”
Tống Thu Hàn nói xong, những người khác nhanh chóng rời đi, chỉ nháy mắt trong phòng họp chỉ còn lại Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi.
“Dưới tòa nhà công ty có nhà ăn nấu đồ ăn nhẹ, ăn cũng ngon lắm, nhưng giờ thì còn phải xếp hàng, vậy đến văn phòng anh trước chờ qua giờ cao điểm nhé?”
“Được. Cảm ơn sếp Tống.” Lâm Xuân Nhi gọi anh là sếp Tống khiến Tống Thu Hàn quay sang liếc mắt nhìn cô. Sự ngang bướng của Lâm Xuân Nhi ẩn chứa trong mỗi lời nói và việc làm, có lúc Tống Thu Hàn chỉ ước gì có thể trói cô lại dạy cho cô một bài học.
“Phương án của Nhị Thiến rất ổn, Tiểu Hỷ thì lại càng xuất sắc hơn. Vừa rồi trong nhóm nội bộ công ty anh còn khen các em đó, nói là đội quân quá mạnh, ai cũng xuất sắc chói mắt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT