Tống Thu Hàn không biết phải làm sao, đành bật nhạc lên nhảy mấy bước, nhưng Lâm Xuân Nhi lại không hài lòng, nhảy từ trên giường xuống vỗ mông anh: “Không được, phải vặn người nữa!”
Cô náo loạn một trận tơi bời, Tống Thu Hàn lo cô làm ảnh hưởng tới nhà khác, chỉ đành làm theo lời cô nói. Vất vả lắm mới dỗ cô ngủ được, anh đã mệt mỏi kiệt sức rồi.
Lúc này Lâm Xuân Nhi mới nhớ lại, Tống Thu Hàn nhảy rất quyến rũ, cô cắn chăn cười run cả người. Sau đấy cô lại nghiêng sang nhìn anh, còn đang ngủ mà vẫn anh tuấn như thế. Cô ngắm anh một hồi, bụng đột nhiên kêu rột rột. Cô nhẹ nhàng nhảy xuống giường đi ăn sáng. Vất vả lắm mới tới cuối tuần, cô không cần tới công ty, nhưng dù ở nhà cũng có đầy rẫy công việc, bữa sáng phải ăn thật ngon.
Cô lục tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn, nấu bữa sáng mà như khua chiêng gõ trống. Lúc chiên trứng gà, cô nghe tiếng dầu sôi xèo xèo, chợt cảm thấy mình giống như một cô vợ nhỏ. Cô chưa từng nghĩ tới việc làm dâu, nhưng lúc này lại cảm thấy rất tốt, cô bật cười khúc khích.
“Cười cái gì thế?” Tống Thu Hàn ôm cô từ phía sau, vùi đầu vào cổ cô, hơi thở ấm áp khiến Lâm Xuân Nhi rụt cổ lại.
“Cười anh tối qua nhảy đẹp.” Lâm Xuân Nhi chọc anh. Nhận ra Tống Thu Hàn sững lại, cô lại cười phá lên.
“Tống Thu Hàn, anh mặc vest nhảy quá s/exy, làm em muốn cởi từng cái áo trên người anh xuống.” Lâm Xuân Nhi đẩy anh ra, đung đưa giống anh tối qua.
“Anh nhảy thế hả?” Tống Thu Hàn không thể tin được.
“Ừ.”
“Em nhớ hết à?”
“Tốn sức lắm mới nhớ được đó.”
Tống Thu Hàn gật đầu: “Sau này đừng xem nữa.” Anh hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Sau này em còn say nữa là anh sẽ vứt em ra đường cho chó ăn.”
“Ồ.” Lâm Xuân Nhi giả bộ đáng thương: “Cũng đâu phải ngày nào cũng uống đâu...”
“Em thử lần nữa xem?” Tống Thu Hàn nói lời độc ác, sau đó lại đẩy Lâm Xuân Nhi qua một bên: “Để anh làm cho.”
“Em làm được.”
“Đi nghỉ đi.”
Tống Thu Hàn nấu xong bữa sáng thay Lâm Xuân Nhi. Hai người ngồi ăn sáng dưới ánh nắng sớm hè, nói một vài chuyện bình thường. Lâm Xuân Nhi nói tới chuyện Tiêu Muội sợ kết hôn, Tống Thu Hàn nói mình đã biết. Anh đưa điện thoại cho cô, muốn cho cô xem cuộc hội thoại trong nhóm hôm qua.
“Không hay đâu?” Lâm Xuân Nhi không chịu xem, luôn cảm thấy điện thoại là đồ riêng tư, xem như vậy không tốt.
“Em cũng nhiều quy tắc thật đấy, không có gì không thể xem cả.” Tống Thu Hàn đọc mật khẩu, thấy Lâm Xuân Nhi sững sờ, còn hơi đỏ mặt, mật khẩu là ngày đầu tiên họ yêu nhau.
Lâm Xuân Nhi đặt điện thoại trên mặt bàn. Kể ra cũng kỳ, cô không có thói quen xem điện thoại của người khác. Có lúc đồng nghiệp hoặc bạn bè mở điện thoại bên cạnh cô, cô đều nhanh chóng quay mặt đi, không muốn theo dõi đời sống riêng tư của người ta.
Tống Thu Hàn thấy cô dè dặt như vậy thì lắc đầu cười khổ.
Lâm Xuân Nhi mở điện thoại của Tống Thu Hàn ra, thấy trên giao diện vô cùng đơn giản của anh chỉ có mấy thư mục: công việc, giải trí, đi lại. Cô mở thư mục công việc ra, tìm được app tin nhắn, cô lại hỏi Tống Thu Hàn: “Em mở được không?”
“Không được.” Tống Thu Hàn lắc đầu: “Tối qua mới thêm số mấy cô em xinh lắm.”
“Ồ.” Lâm Xuân Nhi đưa điện thoại cho anh thì thấy anh trợn mắt lên: “Em hâm à Lâm Xuân Nhi?” Nói xong anh mở ra: “Xem đi.”
App nhắn tin của Tống Thu Hàn còn đồ sộ hơn của Lâm Xuân Nhi nữa, vừa mở ra đã thấy chữ đỏ bay đầy, đều là nhóm công việc. Có mấy cái được ghim trên đầu, đầu tiên là Lâm Xuân Nhi, sau đó tới nhóm khách hàng, tiếp đến là bạn học thiếu niên, cuối cùng là nhóm tên “Thế Giới Mênh Mông”.
“Cái này hả?”
“Ừ.”
Lâm Xuân Nhi mở ra xem, thấy được một Trần Khoan Niên nơm nớp lo sợ mà cô chưa từng thấy. Bình thường Trần Khoan Niên luôn hi hi ha ha không đứng đắn, mang dáng vẻ thiếu gia con nhà giàu, nhưng anh ta lại nhắn: liệu cô ấy có ăn ốc không đổ vỏ không?
“Cô ấy muốn trốn kết hôn thật đấy à?”
“Giờ tớ hơi khó chịu.”
“Có phải tớ không xứng với một cô gái tốt như vậy không?”
“Nhưng mà tớ đã nghĩ xong tên con của bọn tớ rồi.”
Lâm Xuân Nhi không nhịn được mà bật cười, má lúm nhạt đựng ánh mặt trời, trông vừa hoạt bát lại dịu dàng. Thấy Trần Khoan Niên cẩn thận từng li từng tí, trái tim đang treo cao của cô hơi buông lỏng. Dù sao Tiêu Muội cũng là người quan trọng nhất của cô, cô sợ cô ấy bước vào bể khổ. Nhưng lúc này cô lại cảm thấy có vẻ đó không phải là bể khổ, ít nhất khi kết hôn, hai người vẫn yêu nhau. Còn việc sau khi cưới thế nào thì còn phải xem kinh nghiệm sống của họ.
Cô trả lại điện thoại cho Tống Thu Hàn, nhìn anh yên tĩnh ăn chén mì suông, cuối cùng không nhịn được mà hỏi ra câu hỏi trong lòng: “Anh có hâm mộ Trần Khoan Niên có thể kết hôn không?”
“Cũng không đâu.” Tống Thu Hàn nhấp một ngụm nước trái cây: “Hôn nhân chỉ là một bản hợp đồng hợp pháp thôi, không liên quan gì đến việc có tình yêu hay không.”
“Nhưng rất nhiều người yêu nhau, đến cuối cùng đều tình nguyện gánh cái xiềng xích này, nếu không sẽ cảm thấy không đủ viên mãn.”
Muốn viên mãn sao?
Thế nào là viên mãn chứ?
Tống Thu Hàn ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt cô lấp lánh, đang đợi câu trả lời của anh. Anh chậm rãi đặt đũa xuống, lại uống một ngụm nữa mới đáp lời: “Trước giờ anh luôn cảm thấy, điều kiện tiên quyết để hai người bước vào hôn nhân chính là tình yêu. Mục đích thật sự của việc hai người yêu nhau tiến vào hôn nhân chính là được sống cùng nhau dưới sự công nhận của pháp luật. Nói theo cách cực đoan thì là khi một người gặp nạn, người còn lại sẽ là người đầu tiên đường đường chính chính được hưởng lợi; khi một người già rồi chết, người còn lại là người đầu tiên ký tên khai tử; khi một người có tài sản, người còn lại sẽ được pháp luật cho phép hưởng một nửa. Nói cách khác, cùng chịu nguy hiểm, cùng hưởng lợi ích. Nhưng nếu không kết hôn, có thể thực hiện những điều này không? Vẫn có thể chứ.” Tống Thu Hàn dừng lại rồi nói tiếp: “Chỉ cần chúng ta suy tính, khi mua bảo hiểm nói với bên bán rằng người thụ hưởng đầu tiên của tôi là người thụ hưởng được chỉ định; anh có thể đưa tiền cho em mỗi tháng; em là người anh liên hệ khẩn cấp. Ngoài việc em không thể quyết định có rút ống thở lúc anh sắp chết anh không, còn lại, em đều giống như những người phụ nữ đã kết hôn.”
“Thế nên, nếu hỏi anh có tiếc nuối khi không kết hôn không, câu trả lời của anh là không tiếc.”
Lâm Xuân Nhi không đáp lại câu gì.
Ít nhiều cô cũng biết, khi hai người yêu nhau cùng nhau thảo luận về tương lai thì tương lai đó luôn có một dáng vẻ, chính là dáng vẻ hai người nương tựa vào nhau.
Sau khi Tiêu Muội nói cô ấy chuẩn bị kết hôn, đêm qua cô nhiều lần nhớ tới bí mật hồi thiếu nữ của hai người, lúc đó hai cô thiếu nữ ở cạnh nhau tha hồ tưởng tượng về việc sau khi trưởng thành mình sẽ kết hôn.
Tống Thu Hàn thấy vẻ mặt của Lâm Xuân Nhi, không hiểu sao lại đau lòng, anh vỗ đầu cô, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, chúng ta không kết hôn, anh cũng sẽ không rời khỏi em. Cả đời phải làm rất nhiều chuyện, không cần chấp nhất mãi một hai chuyện làm gì.”
Nói như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn có một vài thứ đã trở thành nút thắt trong lòng, không nhìn thấy được, phải đặt tay lên mới phát hiện.
Hiếm có một ngày cuối tuần không cần đi làm nhưng lại có rất nhiều công việc. Mỗi người chiếm một chỗ, Lâm Xuân Nhi ở phòng ngủ, còn Tống Thu Hàn ở phòng khách, không quấy rầy nhau.
Lúc họp, Tống Thu Hàn tức giận, hiếm khi thấy anh lớn giọng: “Công ty có quy định giai đoạn đầu dự án phải nghiên cứu và khảo sát chi tiết cơ mà? Cậu đáp ứng được những chỉ tiêu đó chưa? Cậu chắc chắn dự án này phù hợp với tiêu chuẩn sao?”
“Cậu nói cậu đưa ra chiến lược dựa trên kinh nghiệm, dự trù của cậu có nhanh hơn sự thay đổi của thị trường không?”
“Bây giờ dự án bị xảy ra tiêu cực như vậy, đội PR có theo nổi không?”
Lâm Xuân Nhi nghe ra anh thật sự tức giận, bèn chạy đến rót một ly nước đá, đặt xuống trước mặt anh, ngón tay gõ lên bàn ý bảo anh uống nước. Tống Thu Hàn không uống nước mà cầm tay Lâm Xuân Nhi, giương mắt nhìn cô, ý nói mình không sao. Giọng anh đã dịu lại: “Làm phiền Grace đưa ra phương án giải quyết, một giờ chiều nay phải đồng bộ.” Grace chính là Trần Hiểu Âu, đầu bên kia đáp: “Được, chúng tôi sẽ thảo luận phương án ngay.”
Tống Thu Hàn rời khỏi cuộc họp, nói với Lâm Xuân Nhi: “Ảnh hưởng đến công việc của em à?”
“Không.”
“Anh làm em sợ hả?”
“Cũng không, tính anh tốt hơn chú Trương nhiều. Lúc trước chú Trương đi họp còn chửi thề nữa cơ.” Lâm Xuân Nhi ôm mặt anh hôn nhẹ một cái: “Đừng giận, tối dẫn anh đi sạc pin.”
“Được.”
Lâm Xuân Nhi lại chạy về phòng ngủ, ngồi trên cửa sổ làm việc, cô cũng đang kiểm tra email kế hoạch dự án. Buổi thẩm định dự án vốn định vào thứ Sáu tuần sau, giờ lại đổi thành thứ Ba, chỉ còn mấy ngày thôi. Cô luôn cảm thấy vẫn còn thiếu chút xuy sét, thế là bèn gửi vào nhóm chat của những người sáng lập công ty, mời ba người khác xem: “Mời các cô chú xem ạ!”
“Được.” Tôn Khả lâu không lộ diện chợt ló mặt: “Cái này là sở trường của chú, phòng trọ ít người, để chú làm việc đi.”
“Khách đi lặn hết rồi, cô cũng xem sao.” Vương Dao nói.
Chú Trương trả lời ok. Thế là mọi người tự xem, rồi mở cuộc họp online, mỗi người đưa ra quan điểm của mình. Lâm Xuân Nhi gật đầu ghi nhớ, cũng nói ý kiến của mình, cứ như vậy, kế hoạch dự án đã thay đổi. Chú Trương không nhịn được mà khen: “Dựa vào nhóm này của chúng ta, nói có thể bẩy trái đất lên cũng không ngoa.”
“Có bẩy được trái đất hay không thì cháu không biết, nhưng phải bẩy cháu trước đã.” Không biết Tống Thu Hàn đi vào từ bao giờ, anh ôm Lâm Xuân Nhi trong lòng rồi hỏi cô: “Có được không?” Anh muốn tham gia cuộc họp.
“Đương nhiên.” Dù cách màn hình nên mọi người không thấy được, nhưng Lâm Xuân Nhi vẫn hơi đỏ mặt. Cô bình tĩnh lại rồi mới giới thiệu: “Nhà đầu tư Tống Thu Hàn muốn tham gia họp, có được không ạ?”
“Đi cửa sau à? Vậy thì được, hoan nghênh tai mắt của chúng ta.”
Tống Thu Hàn nói ra suy nghĩ của mình về nội dung và phương hướng để hiện thực hóa thương mại, hai bên không hề có mâu thuẫn. Thực tế, nội dung xuất sắc sẽ dẫn tới lợi nhuận xuất sắc, điều này đã được kiểm nghiệm. Thế nên anh đề nghị, có thể xâm nhập nhiều hơn theo hướng thương mại hóa.
Anh nói xong, người đối diện đều không nói gì. Tống Thu Hàn chờ một lát mới nghe chú Trương nói: “Chỉ một câu đã đúng ngay trọng tâm.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, xoay mặt Lâm Xuân Nhi ra hôn nhẹ. Lâm Xuân Nhi đỏ mặt, đưa tay ra đánh anh. Bàn tay vỗ bốp vào lưng anh. Ai nấy đều sửng sốt. Tôn Khả mở nhà trọ, từng nghe nhiều loại âm thanh kỳ quái lắm rồi, nên cũng là phản ứng nhanh nhất: “Ùi chà, hai thanh niên trẻ vừa làm gì thế? Chú lớn tuổi rồi không nghe được đâu. Tạm biệt nhé!” Nói xong, ông ấy rời cuộc họp ngay.
Lâm Xuân Nhi tức giận, còn Tống Thu Hàn thì lại đắc ý cười ra tiếng. Anh ấn tắt mic bên phía Lâm Xuân Nhi, đầu ngón tay cọ chóp mũi cô, dùng giọng cực nhỏ hỏi cô: “Có xấu hổ không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT