CHƯƠNG 02.
Mặc dù từ hệ thống nghe có vẻ hơi giống một sản phẩm công nghệ cao, nhưng cái "hệ thống con ngoan mười tốt" này lại đến từ địa ngục.
Người xấu sau khi chết thật sự sẽ bị xuống địa ngục, mà Lâm Bối Bối cô lẽ ra phải xuống tầng 13 Huyết Trì Địa Ngục¹. Bởi vì cô có ý thức hối cải mãnh liệt nên bị ràng buộc với hệ thống, và có thể sống lại quay về quá khứ. Mà cái giá phải trả sau khi kết thúc cuộc đời này, chính là sẽ phải chịu hình phạt gấp đôi với trước kia.
[¹Huyết Trì Địa Ngục: là ngục nặng nhất, những kẻ bất hiếu sẽ bị trừng trị tại đây.]
-
Cô đồng ý.
Và thế là cô được sống lại.
Sự trừng phạt của Huyết Trì Địa Ngục rất khủng khiếp, nhưng cô không sợ. Nếu có thể nhận hình phạt gấp đôi để đổi lấy sự bù đắp cho người ba mà cô từng mắc nợ, thì cô sẵn sàng.
Cô được sống lại vào hai ngày trước, vì để giúp cô đạt được thành tựu trong đời này và hoàn thành tiêu chuẩn "con ngoan mười tốt", hệ thống đã đặc biệt chuẩn bị một "không gian thiên tài²" cho cô.
[²Gốc là học thần: không học nhưng vẫn đạt điểm cao.]
-
Linh hồn của cô có thể tiến vào không gian thiên tài để học tập, tốc độ dòng chảy thời gian gấp 15 lần bên ngoài, nói cách khác là bên ngoài trôi qua 1 tiếng thì không gian thiên tài đã trôi qua 15 tiếng. Trong không gian thiên tài có nhiều giáo viên nổi tiếng từ cổ chí kim, từ trong nước tới nước ngoài có thể chỉ dạy cho cô, cũng như vô số sách giáo khoa, bài tập, đề thi,...Dù sao chỉ cần liên quan đến việc học thì những gì cần có đều có, còn có thể chiếm cứ khoảng thời gian rảnh rỗi của bạn, nghĩ trăm phương ngàn kế cung cấp cơ hội học tập cho bạn, mục đích cuối cùng là biến bạn thành thiên tài một đời.
Kiếp trước Lâm Bối Bối không phải là thiên tài, cũng không phải học sinh giỏi, thậm chí thành tích còn rất kém cỏi, không có bao nhiêu hứng thú với việc học tập, nhưng bây giờ cô muốn cố gắng...Cho dù cô không được thông minh lắm, nhưng chỉ cần chăm chỉ là có thể bù đắp những kém cỏi đó, người chậm cần bắt đầu sớm, cô cũng có thể, bởi vì cô muốn một ngày nào đó sẽ trở thành niềm tự hào của người đó.
Lâm Bối Bối vắt khô khăn rồi treo lên, nhìn mình lúc trẻ trong gương, ánh mắt lóe lên một tia kiên quyết.
Nhà vệ sinh chật chội chỉ có thể chứa một người đứng, không biết đã có bao nhiêu người dùng qua bồn cầu ngồi xổm trước đây, nó đã sớm ố vàng. Lâm Bối Bối nhớ lại, khi nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của cô người đó đã lau chùi lại rất nhiều lần, nhưng cái này lại không có cách nào làm sạch được.
Đôi khi vào những ngày trời mưa to, bồn cầu ngồi xổm sẽ bốc lên mùi hôi thối, tràn ngập cả căn phòng. Thỉnh thoảng nó còn bị tắc, bởi vì không nỡ bỏ tiền ra thuê người, nên lần nào người đó cũng ngồi xổm trên mặt đất tự thông bồn cầu, mà một bên chân của ông không tốt, lại thêm eo cũng không tốt nốt, thế nên ông chẳng thể ngồi xổm trong thời gian dài. Lúc thông bồn cầu khó tránh khỏi việc sẽ bị ám mùi hương khó chịu. Mỗi lần như vậy cô luôn trốn thật xa, không muốn để ông đến gần mình, mà thật ra những lúc đó ông cũng cố gắng tránh xa cô, có lẽ, ông cũng nhìn thấy được ánh mắt ghét bỏ mà cô dành cho ông.
Trong trí nhớ của Lâm Bối Bối, có nhiều lần ông muốn tới gần nhưng lại không dám, ngay cả nói chuyện cũng mang theo sự thận trọng.
Lâm Bối Bối dùng đôi tay hơi lạnh lau mặt rồi ra khỏi nhà vệ sinh.
Nối tiếp nhà vệ sinh là nhà bếp, nói là bếp nhưng cũng chỉ có một cái bồn rửa và bàn bếp được xây bằng xi măng, không gian chật hẹp đến mức chỉ có thể chứa vừa một cái bếp gas, còn máy hút mùi thì càng không thể nào lắp đặt, tất nhiên dù nó có thể thì bây giờ nhà họ cũng không thể mua được. Không gian chật hẹp được dọn dẹp rất sạch sẽ, tuy có thể thấy mặt bàn và tường bếp đã cũ kỹ nhưng không hề bẩn, mỗi lần nấu nướng xong người đó luôn dùng khăn lau thật sạch, loại bỏ hết khói dầu bám trên tường.
Lâm Bối Bối biết người đó thích sạch sẽ, cũng biết rất nhiều nguyên nhân khiến ông thích sạch sẽ đến từ mình. Cô đã từng tàn nhẫn nói rằng nếu nhà bếp quá bẩn, làm ra đồ ăn quá tởm thì cô sẽ không ăn, cô không nhớ kiếp trước đã nói vậy bao nhiêu lần, nhưng cô nhớ rõ bản thân chưa từng một lần tự mình quét dọn hay chà lau.
End 02.
#skyfall