CHƯƠNG 01.

Thành phố H là một thành phố nhỏ cấp 3 - cấp 4, kinh tế chưa phát triển lắm, nhưng sự dung nạp của thành phố H rất mạnh mẽ, có rất nhiều người từ khắp các nơi bên ngoài tới đây để làm việc. Hầu hết trong số họ đều chọn sống ở các làng đô thị.

Cái gọi là làng đô thị chính là những tòa nhà nhỏ 3-4 tầng tồi tàn chằng chịt, chắn mất ánh sáng, mỗi căn phòng đều rất nhỏ, tối tăm và ẩm ướt, thậm chí có nơi còn chẳng có nhà bếp và phòng tắm riêng. Về phần ban công, cơ bản là không có, quần áo giặt xong đều được treo lên cửa sổ, đôi khi gặp trúng ngày mưa, quần áo treo mấy ngày đều ẩm ướt và lạnh lẽo.

Làng đô thị không phải là một nơi tốt để sống, nhưng lại là nơi được nhiều người lao động nhập cư chọn vì giá rẻ.

Đó là một trong những tòa nhà thấp bé kín đáo trong làng đô thị.

Trong một căn phòng trên tầng 3, cửa sổ mở, quần áo được treo lơ lửng, che chắn đi rất nhiều ánh sáng vốn đã ít ỏi, căn phòng càng thêm tối tăm hơn, khó mà nhận ra bên ngoài trời đang nắng gắt.

Mặt trời mùa hè luôn mọc rất sớm.

Căn phòng là căn hộ một phòng ngủ, một phòng khách, miễn cưỡng cộng lại thì diện tích chỉ vừa đủ 5m², lúc này trong căn phòng ngủ nhỏ tối tăm đó, một bé gái 11-12 tuổi đang nằm trên giường. Đôi mắt cô bé nhắm nghiền, lông mày nhíu lại, và dường như cô bé đang lẩm bẩm điều gì đó, như thế cô bé đang ở trong một cơn ác mộng.

- Ông đi đi, Ông đi đi, tôi không muốn nhìn thấy ông.

- Tại sao ông lại là ba tôi? Tôi không muốn ông làm ba tôi, ông có biết ông lắm tôi xấu hổ như thế nào không? Bạn học của tôi đều cười nhạo tôi.

“...”

Hình ảnh trong mơ không rõ ràng, thấp thoáng là một người đàn ông thấp gầy, còn có một bé gái, cô bé vừa khóc vừa điên cuồng la hét với người đàn ông, ánh mắt tràn đầy chán ghét. Người đàn ông trông có vẻ lo lắng, trong mắt mang theo một nỗi đau không thấy rõ, dường như ông đang muốn nói điều gì đó, nhưng cô bé không muốn nghe lời ông nói.

- Ông có biết là bạn học cùng lớp cười nhạo tôi, nói ba tôi là một người quét đường, tôi thà tôi là trẻ mồ côi con hơn làm con của ông.

- Tôi ghét ông, tôi ghét ông, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy ông nữa.

“...”

Hình ảnh trong giấc mơ thật kỳ quái, chỉ nhớ trong khoảnh khắc cuối cùng, cô bé quay đầu chạy ra đường lớn, một chiếc xe tải phía trước lao nhanh tới, cô bé bị đẩy ra, còn người đàn ông thì bị đụng bay đi, ngã xuống vũng máu…

- Đừng.

Trên giường, cô bé choàng mở mắt, ngồi dậy, đôi mắt mở to, đầy sợ hãi và hoảng loạn. Cô bé run rẩy, giơ tay chạm vào mặt mình, mơ hồ có thể cảm nhận được cảm giác nhớp nháp của máu tươi bắn tung tóe lên mặt, xung quanh tràn ngập máu đặc sệt, đó là…máu của ba cô…

Bình tĩnh một hồi lâu, Lâm Bối Bối mới bình phục. Kể từ mấy ngày qua sau khi sống lại, mỗi ngày cô đều mơ thấy máu như vậy. Nó làm cho cô thống khổ, cũng khiến cho cô hối hận. Nếu có người ở đây vào lúc này, nhất định có thể nhìn ra một cô bé chỉ mới 11-12 tuổi, nhưng trong mắt lại mang theo những tang thương không phù hợp với lứa tuổi.

Đúng vậy, Lâm Bối Bối đã được sống lại, từ 40 tuổi sống lại đến năm 11 tuổi, kiếp này cô đến để chuộc lại tội lỗi của mình, và cũng để bù đắp cho những gì cô đã từng mắc nợ.

[Kí chủ, đã đến lúc cô phải dậy rồi, 5 phút nữa sẽ phát bài nghe tiếng anh cho cô.]

Một giọng nói máy móc vang lên trong đầu Lâm Bối Bối.

Lâm Bối Bối cũng không cảm thấy ngạc nhiên, sau khi sắp xếp lại cảm xúc cô lập tức đứng dậy khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo và rửa mặt…

Lại nói tiếp, sỡ dĩ Lâm Bối Bối có thể sống lại cũng bởi vì cái gọi là hệ thống “009” đang ở trong đầu cô, nó còn có một cái tên khác là “hệ thống con ngoan mười tốt”.

End 01.

#skyfall

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play