[177] Linh Môi - Có Anh Rồi, Tôi Không Còn Cô Độc ***** Lính đánh thuê vốn tưởng không thể nào đánh bại bước ra khỏi sở nghiên cứu, ngay khoảnh khắc có được tự do thì lại nổ tung thành một đống thịt nát, kết quả này quá ngoài dự đoán, cho nên hơn nửa ngày mà Mạnh Trọng vẫn chưa tỉnh hồn lại. "Đã xảy ra chuyện gì? Sao hắn lại chết?" Mạnh Trọng chỉ đống máu thịt be bét trên màn hình, vẻ mặt không dám tin. "Bây giờ đừng hỏi, mau chóng rời khỏi nơi này." Tống Duệ vội vàng tháo gỡ toàn bộ phần cứng của các dàn máy vi tính trong phòng giám sát. Phạn Già La không hiểu những chuyện này, chỉ có thể giúp Hứa Nghệ Dương thu dọn tập sách, dành ra chút thời gian kiểm tra hai bài toán. Bàn về tố chất tâm lý, cho dù là chiến binh lão luyện một thân kinh nghiệm như Mạnh Trọng cũng không sánh bằng một phần vạn của cậu, chỉ là cuối cùng cậu cũng đã tìm được đồng loại, tố chất tâm lý của Tống tiến sĩ đồng dạng cũng rất mạnh mẽ, thậm chí đã vượt ra khỏi giới hạn của người bình thường. Cậu nhếch khóe môi, nhìn người nọ không chút hoang mang nhanh chóng mang đi tất cả đồ đạc cần mang, nội tâm là một mảng yên bình. Hóa ra đây chính là cảm giác cùng nhau sóng vai chiến đấu... "Em cười cái gì? Chưa từng thấy tôi phá đồ bao giờ à?" Tống Duệ thỉnh thoảng liếc nhìn thanh niên, lại nhìn cái bao vải thật to mình đang đeo trên người, cũng cảm thấy có chút buồn cười. "Không có gì." Phạn Già La xua tay: "Chúng ta đi được chưa?" "Được rồi, đi thôi." Tống Duệ đưa túi đồ nặng trịch cho Mạnh Trọng, chính mình ôm lấy Hứa Nghệ Dương. Bốn người dọc theo hành lang gấp gáp di chuyển, lúc đi ngang qua căn phòng giam bằng kim loại, nhìn thi thể hai đứa bé vẫn còn nằm dưới đất như cũ, bước chân Phạn Già La không khỏi khựng lại. Không ngờ đã qua lâu như vậy mà người của sở nghiên cứu vẫn chưa khâm liệm thi thể Tiêu Ngôn Linh, bởi vì biết báu vật quý giá nhất trong cơ thể đã bị lấy đi nên xem cô bé như rác rưởi sao? Rác rưởi tự nhiên không được coi trọng, đến khi rảnh rỗi hẵn xử lý cũng không muộn. Từ hành vi nhỏ nhặt này đã có thể nhìn ra sự tàn nhẫn của sở nghiên cứu Lục Hà này, càng miễn bàn tới bảy trăm lẻ tám thi thể bị tách rời đang nằm trong kho đông lạnh. Nơi này hiển nhiên chính là địa ngục do con người tạo ra! Đầu ngón chân Phạn Già La xoay chuyển, chạy về phía nhà giam, Tống Duệ không chút nghĩ ngợi chạy sát theo sau. "Đưa hai cô bé ra ngoài chôn cất, tuy cô bé đã giết rất nhiều người, chết cũng chưa hết tội nhưng cuối cùng cô bé đã tặng hết toàn bộ sức mạnh của mình cho tôi, triệt để chữa trị thương tổn của tôi, tôi phải chịu trách nhiệm với cô bé." Phạn Già La xoay người muốn ôm thi thể máu me đầm đìa của hai cô bé. Tống Duệ lập tức buông Hứa Nghệ Dương xuống, chuyển sang ôm thi thể Tiêu Ngôn Linh ác ma, thở dốc nói: "Tôi với Mạnh Trọng sẽ ôm xác hai cô bé, em chăm sóc Hứa Nghệ Dương đi. Tôi đã nói rồi, sau này chuyện bẩn chuyện mệt nhọc cứ giao cho tôi làm." Bởi vì vừa nãy quỳ dưới đất tháo gỡ mainboard, quần áo của anh đã dính đầy bụi bậm, hai tay lại đặc biệt bẩn, ngay cả kẽ móng tay cũng đầy bụi bẩn. Lúc đối mặt với thanh niên, chứng bệnh khiết phích của anh không cần uống thuốc cũng tự khỏi. Thấy dáng dấp hiếm khi bẩn đến như vậy của anh, Phạn Già La không khỏi mím môi cười khẽ. "Em lại cười gì đó?" Tống Duệ rất bất đắc dĩ, khóe miệng sung sướng nhếch lên, sau đó gọi Mạnh Trọng tới, bảo đối phương vác Tiêu Ngôn Linh thiên sứ lên vai. Thật đáng thương cho Mạnh Trọng vừa phải mang phụ trọng vừa phải khiêng thi thể, quả thực so với chiến tranh còn mệt hơn. Bốn người tiếp tục chạy ra ngoài, thứ nhìn thấy trên đường có thể so sánh với địa ngục. Sở nghiên cứu Lục Hà vốn mới cóng sạch sẽ giờ đây đã biến thành núi thây biển máu, đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống chiết xạ thành màu đỏ chói mắt, trong không khí hòa lẫn mùi máu tươi nồng đậm, mỗi một bước chạy, những cục máu đông lại
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.