[173] Linh Môi - Người Trọng Tình Trọng Nghĩa Là Người Dễ Đối Phó Nhất 1 ***** Tay Phạn Già La lơ lửng trên thi thể hình rắn này thật lâu, không có động tác. Trương Dương liếc nhìn Phạn Già La, mím môi, động tác thầm cắn răng cùng căng cứng cơ bắp bên sườn mặt cho thấy hắn đã rất mất kiên nhẫn nhưng lại không mở miệng hối thúc, giống như sợ mình sẽ cắt đứt quy trình chắt lọc ngư châu. Hai phút trôi qua, Phạn Già La đột nhiên buông tay, quay qua nhìn Tống tiến sĩ, bất đắc dĩ thở dài: "Anh thật sự đã lây bệnh khiết phích cho tôi, thứ trong thi thể này tôi không muốn lấy chút nào." Tống Duệ buồn cười xắn tay áo: "Vậy không bằng để tôi làm? Tôi nói rồi, sau này những chuyện bẩn những chuyện mệt nhọc tôi bao hết." Biết Tống tiến sĩ đang nói đùa nhưng cũng là biểu đạt thái độ chân thật của mình, Phạn Già La đỡ trán, nhịn không được bật cười trầm thấp. Hai người bị năm sáu họng súng chỉa vào đầu, xung quanh là đủ loại thi thể quái dị, nhưng tựa hồ không hề cảm nhận được bầu không khí giương cung bạt kiếm này, tùy ý cười nói. Trương Dương bị thái độ nhàn nhã của bọn họ kích thích, vung vẩy khẩu súng trong tay: "Phạn lão sư, tao thấy mày đúng là không sốt ruột chút nào. Không bằng như vầy đi, để bọn tao dẫn Tống tiến sĩ đi trị liệu thương tích, để mày an tâm làm việc, thế nào?" "Trương Dương, sao mày dám dùng tư hình đối với dân chúng vô tội hả? Đừng quên bọn mày là nhân viên chính phủ, bọn họ đại diện cho lợi ích của quần chúng!" Mạnh Trọng che chắn trước người bạn tốt, ánh mắt tràn đầy lửa giận. "Mạnh bộ trưởng, mày vẫn chưa biết sao, đơn xin kinh phí hoạt động của bộ an ninh đặc biệt bọn mày bị quốc gia xé nát rồi, nếu không phải Trương gia bọn tao đúng lúc cung cấp tài chính, sân bãi, nhân lực vật lực, chức bộ trưởng của mày đã sớm đi tong rồi. Bây giờ nó cũng giống như sở nghiên cứu Lục Hà, đều là sản nghiệp Trương gia, hiện giờ đã đổi tên thành công ty an ninh đặc biệt Long Đồ, hồ sơ liên quan chẳng mấy chốc sẽ gửi xuống, đến khi đó mày chỉ cần ký tên là được." Trương Dương nhếch mép cười cà phất cà phơ, biểu tình cực kỳ đắc ý. Kỳ thực rất nhiều người biết tin tức này, chỉ là vẫn luôn giấu Mạnh Trọng mà thôi. Bây giờ Trương Dương chủ động báo ra, một là vì thưởng thức biểu tình đau đớn như cha chết mẹ chết của Mạnh Trọng, hai là vì muốn biểu lộ quyền uy của mình. Hắn có thể đi ngang trong bộ đặc biệt không phải là không có lý do. Nhưng Mạnh Trọng không lộ ra biểu tình bị đả kích nặng nề như hắn mong muốn, chỉ ngẩn người rồi giống như trút được gánh nặng mà thở phào một hơi. Khó tránh những người chính trực quả cảm mà anh biết đều đã rời đi mà không hề bàn giao một lời nào, thì ra không phải bọn họ từ bỏ lý tưởng, là nơi này đã không còn là miền đất thích hợp để bọn họ thực hiện lý tưởng nữa rồi. 1 "Tao sẽ ký tên, hi vọng thủ tục từ chức của tao cũng sớm được giải quyết." Mạnh Trọng bình tĩnh gật đầu. "Không cần làm thủ tục từ chức, bộ này vừa giải tán, chức vụ của mày cũng tự động bị xóa bỏ. Từ tám trăm năm trước mày đã không còn là Mạnh bộ trưởng gì đó nữa rồi, bởi vì bộ an ninh đặc biệt đã không còn tồn tại. Ha ha ha, bọn nó sợ mày không tiếp thu nổi nên mới giấu mày, tính ra thì bọn nó cũng vì tốt cho mày." Trương Dương vừa cười phá lên vừa nói. Vẻ mặt Mạnh Trọng đầy châm chọc: "Gì mà sợ tao không tiếp thu nổi chứ, nói trắng ra là muốn mượn lực ảnh hưởng hai giới quân chính của tao để ổn định giai đoạn hỗn loạn ban đầu mà thôi. Bọn mày rõ ràng chỉ xem tao như khỉ mà đùa giỡn." Thật đáng thương cho anh vì chiêu mộ thành viên mới cùng trùng kiến bộ an ninh đặc biệt mà chạy tới chạy lui, cố

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play