[170] Linh Môi - Một Lần Nữa Dị Biến ***** Lúc ba mẹ ở bên cạnh, Tiêu Ngôn Linh đã triệt để an tĩnh. Mỗi ngày cô bé đều dùng máu tươi của mình để viết tên Phạn Già La không phải chỉ vì thù hận, cũng vì một chấp niệm trong lòng. Cô bé muốn được gặp lại cha mẹ mình một lần nữa, tốt nhất là có thể vĩnh viễn giữ bọn họ ở bên người, mà Phạn Già La có lẽ là người duy nhất có thể thực hiện nguyện vọng này. Hiện giờ cô bé đã đạt được ước nguyện, vì vậy trong lòng chỉ tràn đầy bình yên, tròng mắt đỏ ngầu nhìn sang trái, nhìn mẹ, nhìn sang phải, nhìn cha, lệ khí trong mắt tản đi rất nhiều. Cô bé chậm rãi lùi lại, rời khỏi cái bàn kim loại nhuộm đầy vết máu, cũng cách xa Phạn Già La đang chăm chú nhìn mình, lúc này mới cảm thấy an tâm một chút. Cô bé vĩnh viễn không quên được hình ảnh Phạn Già La phá vỡ thân thể mẹ mình đột nhiên xuất hiện. Khi đó cô bé rất sợ, nghĩ là mẹ mình bị người này giết chết, trong lúc tinh thần hỗn loạn đã bị đánh lén thành công. Tiêu Ngôn Linh lùi lại, leo lên chiếc ghế kim loại to lớn, một trái một phải nắm lấy tay cha mẹ, sau đó híp mắt lộ ra vẻ mặt hài lòng. Cô bé không biết nên làm sao để chiến đấu với tâm ma, nhưng tâm linh vặn vẹo đầy hắc ám của cô bé vẫn như cũ giữ được một góc sạch sẽ tốt đẹp, chỉ cần lui về đó, cô bé lại trở thành một đứa nhỏ ngây thơ không rành thế sự. Phạn Già La cách mặt bàn kim loại lẳng lặng nhìn Tiêu Ngôn Linh, khí thế tăng vọt cũng chầm chậm bình ổn, biến thành ôn nhu. Đó chính là tâm ma, bạn càng tà ác, tôi càng mạnh, nếu bạn hiểu ra, tôi sẽ thối lui. Lúc Tiêu Ngôn Linh tê liệt ngã xuống trên ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại, chuẩn bị hưởng thụ cảm giác ôn nhu này thì hai bên ghế dựa đột nhiên vươn ra hai cánh tay máy, vững vàng giữ chặt cô bé, cuối cùng một ống tiêm từ tường kép kim loại ở phía ra vươn tới, chích chất thuốc gì đó vào cổ cô bé. Phạn Già La chỉ nhìn thấy cánh tay máy, không biết Tiêu Ngôn Linh cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Ở phòng giám sát không góc chết, Tống Duệ nhìn thấy rất rõ, thần kinh vừa thả lỏng lập tức căng thẳng đến cực hạn, đưa tay túm cổ áo Mạnh Trọng, lớn tiếng chất vấn: "Bọn ông đã tiêm cái gì cho con bé? Hả?" Mạnh Trọng cũng bị biến cố này dọa ngây người, còn chưa kịp trả lời thì Trương Dương đã cười hì hì mở miệng: "Là thuốc nhà tao phát minh, có thể nháy mắt kích phát tiềm năng của con người. Bọn tao muốn xem thử cực hạn của Tiêu Ngôn Linh đạt tới trình độ nào, đang lo lắng không tìm được vật thí nghiệm thì Phạn Già La đã chủ động đưa tới cửa." 10 "Bọn tao là sao?" Mạnh Trọng nháy mắt bắ
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.