[159] Linh Môi - Thiếu Niên Tới Đập Bảng Hiệu ***** Phạn Già La trở lại phòng nghỉ chờ đợi phần quay tiếp theo, Văn Tư Vũ thì chạy tới phòng quan sát năn nỉ Tống Ôn Noãn xóa bỏ cảnh quay của mình, chỉ để lại Triệu Tiểu Tinh. Tống Ôn Noãn muốn tạo kích thích cho chương trình tự nhiên không đồng ý, hai người xảy ra mâu thuẫn kịch liệt. Trước khi đi Văn Tư Vũ còn hung hăng ném lại một câu hung ác, nói rằng chờ đến khi mình nổi bạo nhất định sẽ để Phạn Già La đẹp mặt. Tống Ôn Noãn bị chọc tức tới bật cười: "Làm Phạn lão sư đẹp mặt? Đi đi, trước tiên cô nổi lên quá một năm rồi hãy nói! Loại người chỉ mới nổi tiếng một chút đã vênh váo đắc ý như cô tôi thấy nhiều rồi, nhưng không có người nào trụ lâu dài được. Nói thật cho cô biết, giáo viên khiêu vũ của cô đã nhiều lần gọi điện thoại cho tôi, khuyên cô quay trở về lớp nhưng tôi vẫn luôn do dự. Bà ấy nói cô là thiên tài khiêu vũ, điều kiện cơ thể cùng thiên phú đều xếp hạng nhất, khoa sẽ dốc sức bồi dưỡng cô, năm nay còn dự định đưa cô tới khoa múa ở Moscow du học, cơ hội tốt như vậy người khác tranh giành đến bể đầu cũng không giành được, mà cô giáo của cô vẫn luôn giữ nó lại cho cô, khổ sở chờ cô. Cô nghĩ cho kỹ đi, đừng có qua loa quyết định cuộc sống của mình. Thiên phú chính là món quà tốt nhất mà thượng đế dành tặng cho con người, cô là một người may mắn đó biết không hả?" Chỉ tiếc lời nói của Tống Ôn Noãn không có cách nào lay động Văn Tư Vũ, ở trước mặt lý tưởng và tiền tài, Văn Tư Vũ cuối cùng cũng từ bỏ lý tưởng, lựa chọn tiền tài. Tống Ôn Noãn lắc đầu thở dài, thầm mắng mình đào Văn Tư Vũ về công ty rõ ràng là tạo nghiệp. Tống Duệ chống má, lạnh lùng nói: "Một trái tim chỉ dành cho danh lợi, cho dù là thiên tài thì cũng sẽ dần dần trở thành bình thường, nhất là ở phương diện sáng tác nghệ thuật. Cho dù em khuyên cô ta trở về trường tiếp tục học hành, bản thân đã bị lây nhiễm hào nhoáng thế gian, từ nay về sau cô ta cũng không thể nào nhảy ra vũ đạo tốt, cung điện nghệ thuật của cô ta đã bị sự ồn ào náo động nhiễm bẩn, không thể nào khôi phục được sự thần thánh ngày xưa." "Chuyện bi ai nhất thế gian này chính là tận mắt nhìn thấy ánh sáng linh hồn biến mất, bởi vì người có linh hồn có thể tỏa sáng thật sự không nhiều. Tôi đoán tâm tình của Phạn Già La lúc này khẳng định không tốt, tôi xuống xem em ấy một chút." Tống Duệ thật tự nhiên đứng dậy. Tống Ôn Noãn ngạc nhiên nói: "Nè nè nè, bên này còn phải quay phần lời bình sau phần kiểm tra đó, anh đi gì mà đi! Anh quay lại cho em! Bây giờ anh là cái đuôi của Phạn lão sư hả?" Cô giẫm đôi giày cao gót cộp cộp đuổi tới đại sảnh, lúc này mới phát hiện anh họ quá gian xảo, không đi thang máy mà đi thang bộ. Tống Duệ đoán không sai, Phạn Già La quả thực có chút ủ rũ, lúc này đang nhíu mày nằm trên ghế sô pha chợp mắt. Vì vậy anh yên lặng không một tiếng động đi tới, nhẹ nhàng nâng đầu thanh niên đặt lên đùi mình. "Hửm?" Phạn Già La mở mắt ra nhìn anh, con ngươi đã mơ hồ đến mức không có tiêu cự, tình huống của cậu vẫn luôn chuyển biến xấu hơn. "Tôi cùng em ngủ một giấc." Tống Duệ khoác áo mình lên người thanh niên, đầu ngón tay xẹt qua sợi tóc mai của cậu, giọng nói ôn nhu đến khó tin. Được hơi thở quen thuộc cùng cảm giác ấm áp vây lấy, Phạn Già La nhắm đôi mắt mơ hồ của mình lại, khóe miệng vô thức nhếch lên lộ ra nụ cười yếu ớt. Tống Duệ nhìn chằm chằm gò má thanh niên trầm tư thật lâu, đầu ngón tay xẹt qua cổ cậu, kiểm tra mạch đập của cậu, cuối cùng nắm chặt bàn tay chưa từng có nhiệt độ của cậu. Hai người một nằm một dựa sát, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đến tận nửa tiếng sau thì bị nhân viên công tác đánh thức. Chương trình số thứ bảy đã bắt đầu quay hình, một cặp vợ chồng trung niên cùng một thiếu niên đeo kính ngồi bên chiếc bàn tròn trải vải nhung màu đen, Tống Ôn Noãn cùng Tống Duệ ngồi đối diện bọn họ, đang tiến hành giao lưu đơn giản. "Cậu bé là con tra
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.