[155] Linh Môi - Tôi Biết Anh Là Anh ***** Trong màn tự thuật êm tai của Phạn Già La, Lưu Chiêu không có cách nào che giấu tâm tình của mình, sắc mặt của hắn trướng lên, ngũ quan vặn vẹo dữ tợn, nhịp tim đập hỗn loạn không có trật tự, không có cách nào đè ép được. Nhưng hắn không dám phản bác hay ngắt lời người này, bởi vì Tống Duệ đang ngồi ở bên cạnh, ánh mắt sắc bén khóa chặt lấy hắn, yên lặng phân tích từng cử động của hắn. Chỉ cần lời nói của hắn khác với thân phận 'Lưu Chiêu' một cái, hắn sẽ bị nghi ngờ. Nếu là Lưu Chiêu thật thì mình sẽ làm thế nào? 'Lưu Chiêu' vắt hết óc suy nghĩ, nhưng hắn phát hiện đầu óc mình nghèo nàn tới đáng sợ, hoàn toàn không có biện pháp nào cả. Mà Lưu Chiêu chân chính thì không làm gì cả, bởi vì anh chính là anh, vô luận người khác nói thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật này. Cùng lúc đó, phần ngoại cảm của Phạn Già La vẫn còn tiếp tục: "Cuộc sống của anh thực bình thường vô vị, nhưng vào năm ba mươi lăm tuổi thì nó rốt cuộc xuất hiện một chút màu sắc truyền kỳ, bởi vì chủ của anh là một nhân vật truyền kỳ, người này có tài sản, địa vị và quyền thế khó có thể tưởng tượng, hầu như không cần phải ra ngoài làm việc, mỗi ngày ở nhà cũng có thể hưởng thụ được cuộc sống mà anh tha thiết mơ ước. Tuổi tác tương đương, xuất thân tương đương nhưng vận mệnh lại quá trái ngược, anh không rõ là vì sao, anh oán hận ông trời không công bằng, vì vậy anh vẫn luôn nghĩ rằng--- nếu như mình và hắn đổi với nhau thì tốt rồi. Nếu như mình biến thành hắn thì tốt biết bao nhiêu..." Lúc nói câu này, Phạn Già La dùng sức giữ chặt tay Lưu Chiêu, từng câu từng chữ chậm rãi nói: "Anh nghĩ ngày rồi nghĩ đêm, vì thế một buổi sáng nào đó, lúc anh thức dậy, anh thật sự đã biến thành hắn. Anh đã trộm đi cuộc đời của người đó." "Mày nói bậy! Con mẹ nó mày nói bậy! Mấy người đừng có nghe nó, nó là một thằng lừa gạt!" Lưu Chiêu rốt cuộc không kềm chế được đứng bật dậy la to, lên án của Phạn Già La giống như một viên đạn bắn thủng trái tim hắn. Mồ hôi hắn túa ra như nước, ánh mắt lóe lên, vẻ mặt điên cuồng, nào còn nửa phần phong thái Lưu ảnh đế, cứ hệt như một con chuột mới ngoi ra từ rãnh nước bẩn. Hắn không thoát khỏi sự kiềm chế của Phạn Già La, vì thế nhấc chân muốn đạp đối phương, nhưng Phạn Già La đã buông hắn ra trước một bước, làm hắn vì mất thăng bằng mà ngã nhào xuống ghế sô pha. Hắn ngọ nguậy hồi lâu mới đứng dậy, đang chuẩn bị nhào tới đánh một lần nữa thì bị Đổng Tần đột nhiên xông tới tát một phát ngã văng ra ngoài. Này cũng thôi đi, cô còn cởi đôi giày cao gót của mình, dùng phần gót nhọn gõ thẳng vào đầu hắn, gương mặt xinh đẹp tràn đầy thù hận cùng tàn bạo, hiển nhiên đã trở thành sát thần. Lưu Chiêu vừa mới bị hấp thu ký ức, đầu óc vẫn còn choáng váng, căn bản không biết né tránh nên trán không cẩn thận bị gõ ra một lỗ máu. Nhìn thấy gương mặt có giá trị kinh doanh nhất của Lưu Chiêu bị tổn hại, Cao Thiên Thiên đang sững sờ ngây ngốc lập tức xông tới ngăn cản. Ba người vây thành một đoàn làm choáng váng cả đám nhân viên công tác ở xung quanh. Không ai phát hiện lúc Phạn Già La thu tay lại, một quầng sáng nhỏ chừng hạt gạo bị cậu nắm trong lòng bàn tay, biến mất không thấy nữa. Tống Duệ cởi áo khoác của mình nhẹ nhàng khoác lên đầu vai thanh niên, mặc dù biết rõ làm vậy không có ch
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.