[146] Linh Môi - Thân Thế Của Phạn Khải Toàn ***** Ông tiêm chỉ suýt chút nữa là đâm thẳng vào trái tim Phạn Khải Toàn. Anh nhìn chằm chằm mũi kim lóe tia sáng sắc lạnh kia, con ngươi cũng theo đó mà co rụt một chút, giọng nói khàn khàn: "Bác sĩ, tôi không sao nữa rồi, mọi người ra ngoài đi." "Phạn tổng, có ổn hay không cậu nói không tính, chúng tôi nói mới tính." Bác sĩ đánh giá gương mặt mướt mồ hôi của anh, thấy hô hấp đều đặn, thần trí thanh tỉnh, lúc này mới thu hồi ống tiêm, bảo y tá kiểm tra mạch đập cùng huyết áp, lại rút một ống máu mang đi xét nghiệm. Thiết bị trị liệu cũng khôi phục bình thường, chứng tỏ thân thể Phạn Khải Toàn cũng đã khôi phục bình ổn, chỉ số trên màn hình rất ổn định, nếu không tận mắt nhìn thấy, bác sĩ thật sự rất khó tưởng tượng người này mới vài giây trước còn đang thống khổ giãy giụa như cá rời khỏi nước. Sống và chết, trẻ và già, hai trạng thái hoàn toàn trái ngược này lại xảy ra trên người một người trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, hiện tượng quỷ dị này không thể nào dùng khoa học giải thích, cũng là chứng bệnh nan y không thể nào dùng y học trị liệu. Hết thảy những gì đang phát sinh, kỳ thực có lẽ Phạn Già La đã sớm dự kiến rồi nhưng khi đó không ai tin tưởng cậu, ngay cả bản thân bác sĩ chủ trị cũng từng chỉ mặt cậu trong TV mà cười phá lên. "Số liệu thân thể cũng đã khôi phục bình thường, trạng thái già yếu cũng bị áp chế." Sau khi tổng hợp số liệu, ánh mắt bác sĩ nhìn về phía Phạn Già La cực kỳ phức tạp. Mặc dù vốn đã rất tin tưởng người này nhưng khi tận mắt nhìn thấy hiện tượng quỷ dị này, ông vẫn bị chấn động, thỉnh thoảng cũng lén tự hỏi mình một câu--- này là thật sao? Ngay cả bản thân người trong cuộc cũng bị thanh niên chấn động tới hoài nghi nhân sinh, huống chi là người vẫn luôn không chịu tin tưởng, tiếp nhận, bao dung Phạn Già La? Thế giới này thuộc về người bình thường, người đặc biệt cơ hồ không có không gian sinh tồn, không giống với người khác là nguồn gốc tai họa, đó mới là chân tướng Phạn Già La bị bài xích. Giả sử cậu hiểu được ngụy trang chính mình thành người bình thường, nói vài lời dối trá, làm ít chuyện duy tâm một chút, có lẽ cậu sẽ sống tốt hơn bây giờ rất nhiều. Nhưng cậu không muốn, cậu kiên trì dùng chân thật để đối mặt với thế giới này, thức tỉnh thế giới này, vì thế cậu mới bước đi gian nan như vậy. Nghĩ như vậy, trong lòng bác sĩ liền tràn ra cảm giác bi thương, không cần Phạn Khải Toàn thúc giục lần nữa đã dẫn y tá rời khỏi phòng bệnh: "Phạn tổng, có chuyện gì cậu cứ ấn chuông, chúng tôi sẽ tới ngay." Ông nhìn về phía Phạn Già La, cẩn thận nói: "Phạn lão sư, rất vui được gặp cậu." "Tôi cũng vậy, cám ơn." Phạn Già La mỉm cười gật đầu, thái độ bình thản lại an bình. Bác sĩ thực hài lòng rời đi, hoàn toàn từ bỏ ý định muốn rình xem bí mật của người khác. Nếu chỉ là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình thì xem Thế Giới Kỳ Nhân là đủ rồi, trong cuộc sống thì nên để Phạn lão sư được thoải mái một chút. 1 Phạn Khải Toàn chờ bọn họ đi hết mới nhìn qua mẹ mình, từng câu từng chữ nói: "Mẹ, nếu con không cảm giác sai, hình như mẹ có thể khống chế sống chết của con đúng không? Mẹ muốn con chết, bệnh tình con sẽ nguy kịch; mẹ muốn con sống, con sẽ bình yên vô sự, đúng không?" Anh không phải người ngu, quanh đi quẩn lại trên con đường tử vong nhiều lần như vậy, anh còn không hiểu sự thật rành rành này nữa sao. Anh vốn tưởng Phạn Già La đang trêu đùa mình, không ngờ người chân chính mang mình ra làm trò khỉ lại chính là mẹ mình. Vì một bản di chúc không biết đã công chứng hay chưa, bà có thể làm anh chết đi, cũng có thể làm anh sống lại, cũng có thể làm anh sống không bằng chết. Rốt cuộc làm sao làm được, Phạn Khải Toàn không quá quan tâm, anh chỉ muốn hỏi rõ, ở trong lòng mẹ, mình rốt cuộc tính là cái gì. "Tiền đối với mẹ quan trọng như vậy sao?" Phạn Khải Toàn nhìn chằm chằm mẹ mình. Khổng Tinh đứng dựa vào tường, dùng sức lắc đầu phủ nhận: "Không không không, sao lại thế chứ, mẹ...." "Đương nhiên quan trọng, tiền tài mới chính là toàn bộ ý nghĩa tồn tại của anh." Phạn Già La thay Khổng Tinh nói ra đáp án chân thật nhất nhưng cũng ác nghiệt nhất. Phạn Khải Toàn lập tức nhìn qua, vẻ mặt giống như bi thương lại giống như tức giận, phức tạp hỏi: "Cậu đã biết chuyện gì? Bệnh của tôi là sao?" Đinh Vũ sớm đã rời xa giường bệnh, đi tới phía sau Phạn Già La. Ánh mắt nhìn về phía bạn tốt từ quan tâm lo lắng biến thành bình tĩnh an bình. Thấy tình huống của bạn đã ổn định lại, mà hết thảy tình huống đều bị Phạn Già La nắm giữ, a
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.