[141] Linh Môi - Phạn Khải Toàn Bị Bệnh 11 ***** Sáu giờ rưỡi sáng hôm sau, Phạn Già La bị đồng hồ sinh học đúng giờ đánh thức tỉnh lại, nhưng Hứa Nghệ Dương còn thức sớm hơn cậu, lúc này đang dựa bên bồn tắm, tròn mắt lo lắng nhìn bả vai bị thương của cậu. "Anh, anh đỡ hơn chút nào không?" Những lời này có lẽ bé đã nghẹn cả đêm rồi, lúc nói ra khỏi miệng không hề lắp chút nào. "Đã khỏi hẳn rồi, em xem." Phạn Già La linh hoạt xoay xoay tay mình, lúc này cậu bé mới lộ ra nụ cười nhẹ nhõm. Bị nụ cười này cảm hóa, Phạn Già La nâng gương mặt đứa nhỏ, đặt một nụ hôn lên mi tâm bé con. Có lẽ là rất ít khi thân thiết với người khác như vậy nên động tác của cậu có chút cứng ngắc cùng mất tự nhiên, thế nhưng khi anh đồng dạng cũng được đứa nhỏ hôn lên mi tâm, cảm nhận được chấp niệm muốn bảo vệ của đối phương truyền tới, trái tim bền chắc không thể nào lay động của cậu thế mà lại tan ra thành dòng suối ấm áp. "Anh trai sẽ bồi em lớn lên." Cậu xoa xoa đầu Hứa Nghệ Dương, kiên định hứa hẹn. "Em sẽ cũng bảo vệ anh trai thật tốt!" Hứa Nghệ Dương quơ quơ quả đấm nhỏ ưng thuận lời hứa. Nửa tiếng sau, một lớn một nhỏ ăn mặc chỉnh chu, đặt đôi ngươi lên ban công hong gió, lại thả chút côn trùng cho con ếch, sau đó chuẩn bị xuất phát tới trường học. 1 Tống Duệ đúng lúc gọi điện thoại tới, nói rằng mình đã sớm lái xe tới dưới lầu, nói hai anh em mau xuống. "Trường học ở khu hơi hẻo lánh, tôi sợ em không tìm được, sẽ làm lỡ nhiều thời gian ở trên đường. Hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai đi học, không thể để Hứa Nghệ Dương tới muộn, bằng không giáo viên chủ nhiệm sẽ có ấn tượng không tốt với cậu bé. Tôi dẫn em đi một lần cho biết, sau này em tự lái xe đưa cậu bé đi." Lý do Tống Duệ đưa ra thật sự quá hợp lý, Phạn Già La căn bản không có cách nào cự tuyệt. "Cám ơn anh, Tống tiến sĩ." Ngoại trừ cám ơn, cậu chỉ có thể cười cảm kích. "Hứa Nghệ Dương, hôm qua tôi có xem qua bảng thành tích trước kia của em, có hơi chênh lệch, môn toán và tiếng anh không tốt, những môn khác cũng phải cố gắng hơn. Đây là bản kế hoạch học tập tôi làm giúp em, em xem kỹ một chút." Công lược được lớn rồi, Tống Duệ bắt đầu công lược nhỏ. 3 Hứa Nghệ Dương vội vàng vươn đôi tay ngắn cũn, thật cung kính tiếp nhận bản kế hoạch học tập. Bởi vì anh trai rất coi trọng chuyện học tập nên bé không dám thả lỏng chút nào, hơn nữa còn cảm thấy khá lo lắng với thành tích không quá khả quan của mình. Lúc này Tống tiến sĩ có thể đưa ra kiến nghị hữu nghị thật sự tốt quá! "Tôi cũng xem: thời gian học tập hợp lý, tìm kiếm niềm vui trong học tập, quan trọng không phải học được gì mà là kích hoạt suy nghĩ..." Phạn Già la vừa đọc dòng title nhỏ ở bên ngoài bản kế hoạch mà không ngừng gật gù: "Đúng rồi, chính là như vậy, Tống tiến sĩ phân tích rất đúng. Dương Dương, anh sẽ cùng em hoàn thành nội dung bản kế hoạch này, chờ học kỳ này kết thúc, chúng ta xem xem ai học tốt hơn, được không?" "Dạ được!" Hứa Nghệ Dương thật vui sướng đáp ứng, cùng anh trai học tập chính là chuyện vui vẻ nhất đối với bé, cậu bé bám vào lưng ghế dựa, ngọt ngào nói: "Cám ơn Tống tiến sĩ!" "Không cần cám ơn, nếu gặp vấn đề về học tập, em có thể hỏi anh trai, cũng có thể gửi wechat hỏi tôi, không được ra vẻ là mình đã biết, hiểu không?" Tống Duệ hoàn toàn xem mình là gia trưởng của Hứa Nghệ Dương, vai trò này có thể làm anh nhanh chóng hòa nhập vào gia đình này hơn. 1 Quả nhiên Hứa Nghệ Dương thân thiết với anh hơn vài phận, cậu bé dùng sức gật cái đầu nhỏ: "Dạ, em sẽ học thật giỏi. Nếu anh trai có vấn đề không biết, anh trai cũng có thể hỏi anh sao?" "Đương nhiên, chuyện học tập của hai anh em do tôi bao thầu rồi." Tống Duệ vừa gõ nhịp vô lăng vừa bật cười trầm thấp, giống như anh dự đoán, hôm nay cũng là một ngày rất may mắn. Về phần chuyện Mạnh Trọng đã nhờ, kỳ thực cũng không gấp, có thể để sau rồi nói. Đến khi đó anh lại có lý do quang minh chính đại tới thăm nhà 'bạn tri kỷ'. 4 ... Sau khi đưa Hứa Nghệ Dương đi học, Phạn Già La hỏi ý kiến Tống tiến sĩ về vấn đề giáo dục đứa nhỏ, sau đó ôm tâm tư quay trở lại khu chung cư Nguyệt Lượng Loan. Hôm nay là ngày rảnh rỗi, cậu dời chiếc ghế lười ra ngoài ban công, cầm đôi ngươi đang quay tròn biếng nhác phơi nắng. Con ếch cách lớp thủy tinh hồ cá nhìn cậu, thỉnh thoảng hướng cậu kêu to một tiếng, tiếng kêu tràn đầy tinh thần của nó làm cậu theo bản năng nhếch khóe môi. Đột nhiên, điện thoại đặt trên bàn tròn đổ chuông, cậu cầm lên xem thử thì phát hiện là tin tức chuyển khoản do Khúc Nhàn Phân gửi tới, mười nghìn NDT, đối với người bình thường mà nói đây đã là số tiền rất lớn, mà cô chỉ vừa ly hôn, không có tiền gửi ngân hàng, số tiền này từ đâu ra? Phạn Già La nhìn chằm chằm tin tức này thật lâu, không click nhận. Bên kia tựa hồ chờ tới sốt ruột nên trực tiếp gọi điện qua hỏi: "Phạn tiên sinh, tôi vừa chuyển khoản cho cậu, cậu có nhìn thấy không?" "Nhìn thấy, Khúc nữ sĩ, gần đây cô thế nào?" Phạn Già La thử hỏi thăm tình trạng gần đây của đối phương. Khúc Nhàn Phân cười rộ lên: "Phạn tiên sinh, tôi đang muốn nói với cậu nè, hiện giờ tôi sống rất tốt, đang làm nhân viên chăm sóc đặc biệt ở viện dưỡng lão Thái Khang. Là nhân viên chăm sóc đặc biệt á, cậu có biết không? Chính là chuyên chăm sóc những cụ già gầy yếu không có khả năng tự chăm sóc mình ấy. Nói ra thì cũng nhờ tôi may mắn, sau khi rời khỏi khu chung cư tôi nhìn thấy tờ thông báo tuyển dụng được dán trên đường, nói là viện dưỡng lão đang tuyển dụng bảo
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.