[139] Linh Môi - Ca Khúc Quỷ Dị ***** Tống Duệ đỡ Phạn Già La vào nhà, thấy trong phòng khách bày ba chiếc ghế lười mới tinh màu xám thì đuôi mày không khỏi nhướng lên: "Một trong ba cái ghế kia là mua cho tôi hả?" Niềm sung sướng nhanh chóng lan tràn trong mắt anh. "Đúng vậy, anh có muốn ngồi thử không?" Phạn Già La vỗ vỗ lưng ghế, vẻ mặt rất mong đợi. Tống Duệ liền ngồi xuống, sau đó nhắm mắt lại yên lặng cảm thụ. Phạn Già La ngồi ở bên cạnh, mắt cũng nhắm lại, giọng nói trầm thấp: "Cảm giác thế nào?" "Rất thoải mái, em rất biết chọn hàng." Chỉ một câu ca ngợi đơn giản đã đủ làm đáy mắt đen kịt của thanh niên tràn ra ánh sáng chói chang, cậu cười khẽ hai tiếng, rù rì nói: "Tôi cũng cảm thấy thực thoải mái. Buổi tối tôi sẽ dời ghế ra ban công để đón gió đêm hiu hiu, tắm dưới ánh trắng, ngồi đó suốt mấy tiếng đồng hồ." "Khẳng định rất thoải mái." "Đúng vậy, cực kỳ thoải mái, anh cũng có thể thử một lần." "Vậy buổi tối nào đó tôi cũng tới đây thử một chút được không?" 8 "Được chứ, hoan nghênh." Tống Duệ trầm thấp mỉm cười, sau đó đứng dậy xắn tay áo, nghiêm túc nói: "Đừng ngồi đây, qua chữa thương đi." Không cần hỏi anh cũng biết thanh niên nói chữa thương là có ý gì, lần trước khi Hứa Nghệ Dương bị thương chính là nằm trong bồn tắm ngâm nước. Phạn Già La theo Tống tiến sĩ đi vào phòng tắm, cởi quần áo nhìn vào gương, quả nhiên nhìn thấy khớp vai mình bị lệch vị, có một khúc xương lồi ra như sắp đâm thủng da thịt, một vệt bằm xanh tím lộ ra trên làn da trắng hếu, trông mà giật mình. Phạn Già La tựa hồ đã quen với thương tích như vậy, lúc này đang từ từ tự bẻ phần xương trật khớp trở lại. Tống Duệ có bằng bác sĩ, lập tức tiến tới giúp đỡ. "Người tổn thương em là cố ý." Tống Duệ lạnh lùng nói: "Bọn họ đều là người được huấn luyện đặc biệt, còn từng được cải tạo gen, không có chuyện không biết sức mạnh của mình sẽ tạo thành thương tổn thế nào đối với người bình thường. Nhưng lúc đối mặt với em, hắn lại không kiềm chế sức mạnh của mình, tuyệt đối là cố ý." "Tôi có thể cảm giác được, hắn có ác ý đối với tôi." Biểu tình Phạn Già La có chút nghi hoặc: "Tôi có đắc đội bộ an ninh đặc biệt à?" "Có khả năng em đã cản đường một số người. Nhưng không sao đâu, loại người này đều là những kẻ ngang ngược tàn ác, nhảy nhót không được bao lâu nữa đâu. Được rồi, khớp đã được chỉnh lại rồi, em nằm xuống nghỉ ngơi đi, tôi ngồi ở bên cạnh với em, chờ đến giờ tôi sẽ đi đón Hứa Nghệ Dương, em đừng lo." Tống Duệ dìu thanh niên vào bồn tắm, tận mắt nhìn thấy đối phương chìm xuống đáy nước cũng không hề tỏ ra kinh ngạc. Anh đã từng nói rồi, vô luận là hình dạng nào của Phạn Già La anh cũng có thể tiếp thu, bao gồm cả phi nhân loại. 1 Phạn Già La cách làn nước nhìn Tống tiến sĩ, phát hiện khỏe môi anh mỉm cười, ánh mắt ôn hòa, không hề vì mình quỷ dị mà cảm thấy sợ hãi hay thậm chí là rời xa, lúc này mới nhếch đôi môi đỏ mọng mỉm cười. "A, suýt chút nữa đã quên mất!" Tống Duệ vỗ đầu, sau đó đi ra sân thượng, cầm hai tròng mắt đang đảo loạn đi tới, nhét vào trong tay thanh niên: "Lần trước tới nhà em, tôi thấy em bỏ chúng vào trong bồn tắm của Hứa Nghệ Dương, tôi đoán lúc bọn em bị thương rất cần chúng làm bạn đúng không? Có chúng thì tốc độ hồi phục sẽ tăng nhanh hả?" Phạn Già La nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay Tống tiến sĩ, tỏ ý anh đã đoán đúng. Có Tống tiến sĩ ở bên người thật sự rất an tâm, bởi vì anh sẽ lo lắng rất chu toàn, thậm chí ngay cả chuyện bản thân cậu quên mất anh vẫn sẽ chú ý tới. Thấy nụ cười rực rỡ sáng ngời của thanh niên, tròng mắt đen kịt của Tống Duệ cũng trở nên nhu hòa, anh nắm ngược lại tay Phạn Già La, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, sớm khỏe lại, đừng dọa đứa nhỏ." Những lời này hiển nhiên chọt trúng điểm yếu của Phạn Già La, làm cậu lập tức nhắm mắt lại. Mắt thấy nước trong bồn tắm từ trong suốt biến thành xám đục, cuối cùng đậm như màu đen, Tống Duệ cũng không cảm thấy sợ hãi, nước không thể che đậy được gương mặt tựa hồ đang phát sáng của thanh niên, như vậy là đủ rồi. Anh lẳng lặng ngắm nhìn mấy tiếng đồng hồ, thả cho con ếch chút thức ăn rồi mới tới trường đón Hứa Nghệ Dương. Lúc Phạn Già La mở mắt ra, một gương mặt nhỏ nhắn mếu máo muốn khóc đang lơ lửng trên bồn tắm của cậu. 1 "Anh trai, đỡ hơn chút nào không?" Hứa Nghệ Dương lo lắng hỏi. "Tốt hơn nhiều rồi, em xem." Phạn Già La xoay lưng lại, để Hứa Nghệ Dương tự kiểm tra bả vai trắng nõn mượt mà của mình, chỉ ở trong nước mấy giờ mà vết thương ngoài da đã gần như khỏi hẳn, đương nhiên, thương tổn ở đầu khớp xương thì cần chút thời gian nhất định mới có thể hồi phục lại như cũ. Hứa Nghệ Dương không dám chạm vào, sợ làm đau anh trai, chỉ dùng đầu ngón tay đụng nhẹ một xíu, xác định anh trai không có việc gì liền nín khóc mỉm cười. Giống như Tống Duệ đã nói vậy, có thể nhìn thấy anh trai khỏe mạnh không thương tổn so với tan học nhìn thấy anh trai bị thương sẽ càng làm cậu bé vui vẻ hơn. Cảm nhận được lo nghĩ, khẩn trương cùng may mắn của cậu bé, Phạn Già La không khỏi nhìn Tống tiến sĩ dựa người
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.