[123] Linh Môi - Phạn Già La Chơi Cứng! ***** Ngày hôm sau, Khúc Nhàn Phân tỉnh lại trong cơ thể của mình, mà Phan Đại Vĩ tuy đã tỉnh nhưng lại mất đi ký ức liên quan. Biết mình không biết tại sao lại vứt bỏ mất một ngày, ánh mắt hắn có chút khẩn trương, nhưng Khúc Nhàn Phân không ngừng hối thúc hắn tới cục dân chính ký giấy ly hôn, hắn liền mơ mơ hồ hồ đi. Sau khi rời khỏi cục dân chính, hai người liền mỗi người một ngã, Phan Đại Vĩ chạy tới công ty xử lý công việc, Khúc Nhàn Phân thì trở về nhà thu dọn hành lý. Đồ của cô còn ít hơn cả Lục Đan, chỉ dùng một cái túi vải buồm là đủ. Ba mẹ chồng dòm lom lom suốt cả quá trình, sợ cô lấy đi vật đáng giá trong nhà. Suốt cả quá trình khóe miệng Khúc Nhàn Phân vẫn luôn lộ ra nụ cười bí ẩn, bởi vì cô thầm nói ở trong lòng: hiện giờ trông chừng tôi cũng vô dụng, thứ đáng tiền đã sớm bị tôi mang đi rồi, sau này con trai mấy người có thể lật người được hay không phải xem vận may của hắn. Đúng vậy, Phan Đại Vĩ vẫn còn cơ hội lật người, nếu như Nhược Vũ kia thương hắn, nguyện ý vì hắn mà trả giá hết thảy, khi đó tự khắc sẽ chuyển tiền lại để hắn chuộc lại nhà. Nếu Nhược Vũ không có lương tâm mà độc chiếm tài sản, như vậy Phan Đại Vĩ chỉ có thể tự nhận không may mà thôi. Trước đây hắn trồng quả gì, sau này nó sẽ kết thành quả đó, tất cả trên thế gian này đã có sắp xếp sẵn rồi. Nghĩ như vậy, nội tâm Khúc Nhàn Phân bình tĩnh chưa từng có. Cô đeo chiếc túi vải buồm đã giặt tới bạc màu bước vào thang máy, đi lên tầng mười tám. Phạn tiên sinh không ở nhà, mở cửa là một bạn nhỏ, bé vươn ngón tay mập mạp chỉ lên sân thượng: "Anh trai, ở, trển." "Ừ, cám ơn bạn nhỏ." Khúc Nhàn Phân từ túi vải buồm lôi ra một bánh bích quy, mỉm cười đưa qua: "Cái này tặng cho con, là cô làm đó, ăn rất ngon!" Đứa bé nhận lấy bánh, lễ phép khoanh tay: "Cám ơn, dì, Oa thích!" Khúc Nhàn Phân nghe thành 'con thích', vì thế lại càng mỉm cười ôn nhu hơn. Cô chậm rãi đẩy cánh cửa sắt lên sân thượng, cảm kích nhìn thanh niên đang đứng bên cạnh rìa sân thượng. Cậu đứng dưới bầu trời, dáng người cao ngất hệt như cây tùng bách, gió to làm sợi tóc của cậu có chút mất trật tự, cũng làm vạt áo cậu bay phấp phới, cậu vẫn luôn nhìn về phương xa, giống như một pho tượng cổ vĩnh viễn không thay đổi. Cậu nhất định chính là loại người cho dù chịu vận mệnh nào cũng sẽ không khom lưng. "Khúc nữ sĩ, cô đã tới rồi." Cậu không quay đầu lại nói, tựa hồ đã sớm dự đoán được lần gặp gỡ này. "Phạn tiên sinh, tôi tới tạm biệt với ngài, cám ơn ngài." Khúc Nhàn Phân câu nệ đứng im tại chỗ." "Đồ của tôi đâu?" Phạn Già La bước xuống khỏi đài cao, đưa bàn tay trắng nõn của mình tới. "Là thứ gì vậy?" Khúc Nhàn Phân sửng sốt. "Cô đặt tay lên là được." Phạn Già La nhẹ nhàng nói. "À à, vâng!" Khúc Nhàn Phân không chút nghĩ ngợi liền đặt tay mình lên tay thanh niên. Khoảnh khắc đó cô cảm nhận được có một nguồn năng lượng thật nóng rời khỏi cơ thể mình, nó làm cô có chút mệt mỏi, nhưng cũng chỉ là mệt mỏi mà thôi, tinh thần vẫn còn cực kỳ phấn khởi, nó đủ để chống đỡ cô rời khỏi nơi đầy ký ức thống khổ này. Khi cô thu tay lại, một viên ngọc thạch nhỏ cỡ hạt gạo xuất hiện trong lòng bàn tay Phạn tiên sinh, có lẽ bởi vì ánh sáng ban ngày khá sáng sủa nên viên ngọc không tỏa ra hào quang thu hút cô như hôm trước. Cô nhìn Phạn tiên sinh thu hồi nó, trong lòng không hề có chút gợn sóng nào, lại càng không có dục vọng muốn chiếm nó làm của riêng. Phạn Già La liếc nhìn cô một cái, khóe miệng hơi nhếch lên: "Chuyện của cô đã làm xong chưa?" Khúc Nhàn Phân cười khổ: "Phạn tiên sinh, ngài cũng biết mà, với năng lực của tôi, chỉ đổi thân phận khác chứ không phải đổi một cái đầu khác, làm sao có thể xoay đổi cục diện được. Ngài nói đúng, là con người thì phải học được cách tự cứu mình chứ không phải chờ người khác tới cứu, đáp án mà ngài muốn tôi tìm kiếm, tôi đã tìm được rồi." Khóe miệng Phạn Già La lại càng n
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.