[121] Linh Môi - Câu Chuyện Tàn Khốc Của Người Trưởng Thành ***** Khúc Nhàn Phân rửa mặt xong liền theo bản năng cầm lấy giỏ đi chợ, lúc đi tới huyền quan thay giày mới nhận ra lúc này mình đang là Phan Đại Vĩ chứ không phải osin không công Khúc Nhàn Phân, vì thế cô không cần phải đi mua đồ ăn. Cô lộ ra ý cười, sau đó đặt giày trở vào tủ, đi tới phòng khách, chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha. Cô vỗ vỗ nệm, thầm cảm thán: "Thật mềm." Sô pha mềm mại như vậy, cô có rất ít cơ hội được hưởng thụ, bởi vì đây là bảo tọa của mẹ chồng, chỉ cần không ra ngoài, mẹ chồng sẽ nằm dài trên sô pha xem TV cả ngày, vừa xem vừa cắn hạt dưa vứt tứ tung. Khúc Nhàn Phân thử nằm xuống như mẹ chồng, hưởng thụ cảm giác đó, thân thể vẫn luôn mệt mỏi lúc này mềm nhũn tới tận khớp xương. Đương nhiên, một chiếc ghế sô pha làm sao có thể đạt được công hiệu thần kỳ như vậy, chủ yếu là vì đây là lần đầu tiên cô chân chính thả lỏng ở trong căn nhà này, bởi vì cô đang khoác lớp da của Phan Đại Vĩ, có thể thỏa thích hưởng thụ. Cô nhắm mắt lại, vô thức ngủ thiếp đi, bảy giờ rưỡi thì bị một trận ầm ĩ đánh thức, giọng nói oang oang của mẹ chồng từ phòng khách truyền ra: "Khúc Nhàn Phân, Khúc Nhàn Phân, cô tỉnh lại cho tôi, đừng có giả bộ chết! Cô đẩy con tôi ra ngủ ngoài sô pha, còn mình thì lại nằm trong phòng khách ngủ đã đời hả! Khai Khai sắp phải đi học rồi mà cô còn chưa chịu làm bữa sáng nữa, cô dậy ngay cho tôi!" "Bà chờ đó, tôi đi lấy chổi! Con đàn bà hư hỏng này một ngày không dạy bảo là ngứa da ngay! Dám không làm bữa sáng!" Cha chồng khoác áo khoác từ WC đi ra. Phan Khai đỉnh cái đầu rối bời chạy ra ngoài, la ầm lên: "Bà nội, con đói, đã mấy giờ rồi chứ, lẽ nào mấy người để con bụng đói đi học hả? Bữa sáng mà không làm xong, hôm nay con không đi học đâu!" Nói tới đây thì sắc mặt đứa nhỏ trở nên vui vẻ hẳn, nhất thời tiếng mắng chửi lại càng dữ dội hơn. Nó biết nếu làm vậy mẹ mình sẽ càng bị đánh bị mắng nhiều hơn, nhưng nó không quan tâm. Nó chỉ cần có cớ để không tới trường, chuyện gì nó cũng dám làm. Đầu óc Khúc Nhàn Phân mơ mơ màng màng, nghe thấy lời những người này nói nhưng không có cách nào xử lý, tới tận khi ba chồng xách chổi chạy ngang qua sô pha cô mới đột nhiên tỉnh táo lại, nhỏ giọng nói: "Đừng đánh!" Nghe thấy chính mình phát ra âm thanh của Phan Đại Vĩ chồng mình, cô lập tức từ nhỏ giọng thành lớn tiếng, chạy vào phòng khách quát: "Dừng tay, đừng có đánh!" Mẹ chồng đang giơ cây chổi sửng sốt, ba chồng đang cố vén chăn cũng cứng ngắc tại chỗ, đứa con trai Phan Khai thì co đầu rụt cổ chạy về phòng ngủ của mình. Khúc Nhàn Phân thấy mình có thể chấn trụ mọi người, cảm giác nhụt chí lập tức biến mất, nhiều lần tự nhủ với mình 'mình chính là Phan Đại Vĩ, mình chính là Phan Đại Vĩ', vì thế lời nói ra cũng trở nên hùng hồn hơn: "Hai người đánh cô ta làm gì, để cô ta ngủ một giấc thật ngon không được à? Cô ta và tôi đã ly hôn rồi, cô ta không là con dâu của mấy người nữa, vì sao cô ta phải làm bữa sáng chứ? Đói bụng thì tự đi nấu mì đi." "Con trai, con làm sao vậy? Có phải bị bệnh không?" Mẹ chồng phát hiện tình huống không đúng. Khúc Nhàn Phân né tránh ánh mắt mẹ chồng, cố gắng giải thích vài câu: "Buổi sáng tôi đã thử rồi, gọi thế nào cô ta cũng không tỉnh, chắc bị bệnh. Cha mẹ cứ để cô ta nằm đi, buổi tối tôi về nếu vẫn chưa tỉnh thì tôi sẽ dẫn cô ta tới bệnh viện." "Thật sự gọi không tỉnh à?" Mẹ chồng vừa nói vừa nhéo Khúc Nhàn Phân một cái, Khúc Nhàn Phân nhìn mà nhe răng. Mẹ chồng ra tay rất ác. "Ồ, thật sự bất tỉnh! Xem ra bị bệnh thật rồi." Mẹ chồng cũng biết mình mạnh tay cỡ nào, vì thế lập tức tin tưởng, cha chồng nhìn chằm chằm thân thể Khúc Nhàn Phân một hồi, cũng lầm bầm đi ra ngoài. 1 Đuổi hai người đi rồi, Khúc Nhàn Phân thầm thở phào một hơi, sau đó xách cặp táp của Phan Đại Vĩ, cầm chìa khóa xe, ví tiền, điện thoại di động, chuẩn bị tới công ty. Đương nhiên chỉ là làm dáng một chút mà thôi, mục địch của cô là sửa lại đơn ly dị. Trước khi đi, cô mở cửa phòng con trai, thận trọng nhắc nhở: "Khai Khai, bữa sáng có thể tới trường rồi ăn, nhất định phải đi học, không được trốn tiết biết chưa?" Phan Khai ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết mà ba, ba mau đi làm đi, đi đường nhớ mua gì đó ăn sáng, đừng để bị đói." Nhìn con trai đặc biệt hiểu chuyện nghe lời, Khúc Nhàn Phân cảm thấy thật thỏa mãn. Cô mỉm cười rời khỏi nhà, trên đường tới công ty vẫn luôn hồi tưởng lời nói quan tâm của con trai, đó là sự ôn nhu mà cô chưa bao giờ có được. 1 Bị cô liều mạng gọi tới, Luật sư rốt cuộc cũng tới phòng làm việc, nghe nói cô muốn sửa lại thỏa thuận phân chia tài sản thì oán giận một trận: "Lão Phan à lão Phan, tôi phải nói sao với ông đây! Nếu ông còn lương tâm thì trước đây việc gì phải làm tuyệt tình như vậy chứ? Khó khăn lắm tôi mới chuyển hết tài sản của ông đi, bây giờ muốn chuyển về phiền phức cỡ nào ông biết không? Chuyện này ông tìm Nhược Vũ bàn bạc đi, cô ta đồng ý thì ông mới lấy tài sản về được, bây giờ tôi không thể giúp được ông." Khúc Nhàn Phân bị lượng tin tức quá lớn này chấn động bối rối nhưng lại không dám hỏi nhiều, chỉ có thể để luật sư rời đi. Chuyển tài sản? Nhược Vũ? Lấy lại tài sản? Có nghĩa là cô và chồng có tài sản chung, chỉ là đã bị chồng chuyển đi hết rồi, nên cô mới rơi vào kết cục tịnh thân xuất hộ? Nhưng Nhược Vũ là ai? Vì sao chồng lại chuyển tài sản cho cô ta? Đầu óc Khúc Nhàn Phân có chút loạn, nhất thời lại nghĩ không ra manh mối. Cô chỉ có thể sử dụng thân thể của chồng mình nhưng không có cách nào có được ký ức của hắn, vì thế cô hoàn toàn không hay biết gì về sự việc và con ngư�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play