[108] Linh Môi - Ngài Là Cuộc Gặp Gỡ Tốt Đẹp Nhất ***** Tối hôm đó, Phạn Già La như thường lệ dẫn Hứa Nghệ Dương tới sau núi bắt côn trùng, khi về nhà thì thấy một người phụ nữ yên lặng đứng ở hành lang, giống như đang chờ đợi. Bóng lưng của cô thon gầy, nhỏ bé, yếu ớt, sống lưng đặc biệt thẳng tắp. Lúc ngọn đèn cảm ứng vì tiếng bước chân mà bật sáng, cô lập tức quay đầu nhìn qua, gương mặt rạng ngời rực rỡ. Là Lục Đan, tử khí nặng nề trong mắt cùng vết bầm buồn thiu trên người đều đã biến mất, chỉ có mu bàn tay cùng cổ tay có vài vết cào, không quá nghiêm trọng, chỉ rách da một chút mà thôi. Đối với cô, chúng không đáng kể chút nào, ngay cả thuốc mỡ cũng không cần bôi. Mái tóc rối bời hiện giờ đã được cuốn thành từng loạn xoăn, nhuộm đen lại, còn bôi một lớp dầu sáng bóng, cả người ngào ngạt ngát hương như một đóa hoa. Bộ đồ bộ giặt tới bạc màu sớm đã không biết quăng đi đâu, hiện giờ đang mặc chiếc váy màu xanh nhạt, làn váy in hoa cực kỳ tinh xảo, lộ ra chút ưu nhã khó tả. Cô còn trang điểm nhẹ nhàng, đường kẻ mắt làm đôi mắt cô trông to tròn tràn đầy sức sống, đôi môi tái nhợt tô son hồng, còn thoa thêm một tầng son bóng, nhẹ nhàng cong lên liền lộ ra vài phần thanh khiết ngọt ngào. Dáng vẻ già nua mệt mỏi như khói bụi ngày xưa tựa hồ đã biến mất, chỉ không tới nửa tháng đã hoàn toàn thay đổi dáng dấp, nói vậy là nhẹ, đúng hơn là như thay da đổi thịt. Thấy Phạn Già La cùng Hứa Nghệ Dương, cô vội vàng khom lưng cúi người: "Phạn tiên sinh, ngài đã về rồi." So với nhút nhát cùng do dự lần đầu tiên tới đây, hiện giờ cô đã thong dong hơn rất nhiều, cũng ưu nhã hơn rất nhiều. Hai loại khí thế có thể làm người phụ nữ sống tốt hơn, không phải phúc khí cùng tài khí, mà là dũng khí và để khí (sức mạnh). Có phúc khí, tài khí, bạn có thể sống thuận lợi, nhưng đời người sao lại không có gió mưa? Sao lại không có nhấp nhô? Nếu thuận lợi suôn sẻ rồi gặp phải sóng lớn, bạn phải làm thế nào đây? Không có dũng khí và sức mạnh, có lẽ bạn sẽ vĩnh viễn không bò dậy nổi. Nghĩ tới lúc chưa kết hôn, Lục Đan cũng là một cô gái có phúc có tài được người người ngợi khen, là sinh viên xuất sắc trong 985 trường đại học, tiền đồ sáng lạn. Nhưng sau đó thì sao? Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ. Dũng khí và sức mạnh, hai thứ này Lục Đan vốn không có, là thanh niên tuấn mỹ không giống người phàm ở trước mắt đã mở nắm tay siết chặt của cô, đặt món quà quý giá này vào tay cô, để cô mở ra một cuộc sống hoàn toàn mới. Cô kìm không được đỏ vành mắt, người vừa đứng thẳng dậy lại một lần nữa cung kính khom người, một lần nữa tạ ơn. Có khom cả ngàn cả vạn lần cũng không thể nào biểu đạt được tình cảm dâng trào trong lòng cô. "Xem ra cô rất tốt." Phạn Già La nhẹ nhàng đỡ Lục Đan, cô không dám cúi xuống nữa. "Tôi tới để trả lại nó cho ngài." Lục Đan mở lòng bàn tay, để hạt mè kia xuất hiện dưới ánh đèn. Cô đã thấy rõ, đó là một miếng bạch ngọc được điêu khắc thành hình cá nhỏ, chế tác cực kỳ tinh xảo. Tuy rất kinh ngạc với công hiệu thần kỳ của nó nhưng lại không hề có suy nghĩ muốn chiếm nó làm của riêng, điều quái dị của nó đủ làm cô từ bỏ hết suy nghĩ tham lam, huống chi cô vốn cũng không phải người có bản tính tham lam. "Đã phiền cô đi chuyến này." Phạn Già La thu hồi miếng ngọc bội, mỉm cười gật đầu. Bất cứ lúc nào cậu cũng luôn ôn hòa lịch thiệp như vậy, trên người không hề có chút cao ngạo nào của thế ngoại cao nhân. Đứng chung một chỗ với cậu, giống như được chìm đắm trong sự nhẹ nhàng. Tâm tình khẩn trương của Lục Đan được trấn an, vì thế liền cười rộ lên: "Không không không, không phiền, tôi còn một thứ nữa muốn để ngài xem." Cô mở túi xách, lấy ra tờ đơn ly hôn, giống như hiến vật quý nâng tới trước mặt Phạn tiên sinh. "Tôi đã ly hôn rồi." Nụ cười của cô quả thực còn sáng lạn hơn cả mặt trời mọc: "Lấy được một triệu tài sản, xe và nhà tôi không muốn, nơi này lưu giữ quá nhiều hồi ức đau đớn của tôi, sau này tôi sẽ không trở lại nữa. Nhưng cũng chính nơi này, tôi đã có cuộc gặp gỡ tốt đẹp nhất cuộc đời mình, chính là ngài, Phạn tiên sinh." Cô mỉm cười rơi nước mắt, cực kỳ cảm kích thở dài: "Có thể gặp được ngài, thật sự quá tốt!" Phạn Già La bất đắc dĩ liếc nhìn Hứa Nghệ Dương, Hứa Nghệ Dương từ trong túi lôi ra một bao khăn giấy, đưa cho Lục Đan: "Chị à, lau đi." "Ôi chao, cám ơn, cậu bé ngoan quá." Lục Đan cuộn khăn giấy lại, từng chút từng chút chấm nước mắt bên khóe mắt, tránh làm nhòe lớp trang điểm. Bây giờ cô không còn chút lo âu hay phiền não gì, vì thế đặc biệt chú trọng tới vẻ ngoài của mình. Sau khi xác định chính mình không quá chậ

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play