[105] Linh Môi - Gia Đình Ở Tầng Bảy **** Quay chương trình xong thì đã khuya lắm rồi, đứa nhỏ bình thường đã sớm ngủ rồi, nhưng Phạn Già La vẫn còn dẫn theo Hứa Nghệ Dương dạo bước trong tòa thành phố phồn hoa này, hóng làn gió mát đêm hè. Hứa Nghệ Dương rất vui vẻ, thực tế thì bé chưa từng vui sướng như vậy, hơn nữa ngày càng vui sướng hơn. Bé chỉ hận không thể vĩnh vĩnh làm bạn với anh trai cùng dạo bước trên con đường lóng lánh ánh đèn neon này, ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường, cảm nhận được hết thảy thế gian. Thế nhưng không thể, cậu nhìn chằm chằm đồng hồ, kiên định phun ra hai chữ: "Oa, oa!" "Ò, Oa Oa đói bụng! Đi thôi, về nhà thôi." Phạn Già La chưa quá thỏa mãn chuyển đổi hướng đi, quẹo ra đường cao tốc. Sau khi trở lại khu chung cư, Phạn Già La chờ trên xe, Hứa Nghệ Dương thì chạy vào sau núi bắt côn trùng. Đừng hiểu nhầm, Phạn Già La cũng không muốn lợi dụng sức lao động của trẻ em, chỉ là thể chất của cậu quá đặc biệt, đi đến đâu thì sinh linh sẽ bất an trốn hết, vì thế rất khó bắt được vật sống. Oa Oa cả ngày lẫn đêm bị từ trường của cậu bao vây, nhờ vậy mới không phản ứng quá kịch liệt, bằng không nó đã sớm nhảy ra ngoài vượt ngục rồi. 1 Nửa tiếng sau, Hứa Nghệ Dương mang cái đầu dính đầy cọng cỏ từ sau núi tối tăm chạy ra, giơ cao cái lọ nhỏ chứa đầy muỗi ở bên trong, ánh mắt sáng lóng lánh nhìn anh trai. "Nhiều như vậy à? Thật lợi hại!" Phạn Già La nhận lấy, giơ ngón cái. 1 Hứa Nghệ Dương đang mong đợi nhếch môi, mỉm cười xán lạn. Một lớn một nhỏ nắm tay nhau, theo cầu thang chậm rãi đi lên. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã dọn đi hai hộ gia đình, tòa nhà này trông có vẻ an tĩnh hơn rất nhiều, nhưng hung ác ẩn bên trong. Ngày hôm nay người phụ nữ ở tầng bốn lại bị cả nhà đánh chửi, cô tuyệt vọng khóc thảm, đổi lại là trận đòn lại càng thảm thiết hơn, ngay sau đó tiếng động dần dần nhỏ đi; tầng bảy hôm nay đặc biệt an tĩnh, tựa hồ trong nhà không có ai; tầng mười bốn cùng tầng mười bảy trống rỗng, im lặng giống như chết lặng vậy; đến tầng mười tám thì nhìn thấy một người phụ nữ đầu tóc rối tung, thân thể gầy yếu đang cục xúc bất an đứng ngoài cửa, mấy lần đưa tay muốn gõ cửa rồi lại sợ sệt lùi về. Lúc quyết định rời đi, trong cầu thang đột nhiên xuất hiện hai bóng người, im hơi lặng tiếng, dọa cô giật mình. "Ôi!" Cô dựa sát vào chân tường, phát ra tiếng hô khẽ, lúc đèn tự động sáng lên thì chậm rãi thở phào một hơi: "Phạn tiên sinh, thì ra là cậu!" Gương mặt tử khí dày đặc cùng cơ thể đầy ắp vết thương hoàn toàn bại lộ dưới ánh đèn, mà ánh mắt của Phạn Già La cùng Hứa Nghệ Dương cũng bị những vết thương kia hấp dẫn. Người phụ nữ tựa hồ cảm thấy xấu hổ nên vòng tay lại trước ngực, cố che đi những vết tích mấ
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).