[289] Linh Môi - Nợ Của Lâm Niệm Từ (1) **** Sau khi Phạn Già La đi rồi, môn đồ của phái Thiên Thủy rốt cuộc cũng tìm được Huyền Thành Tử ngồi xổm bên hồ nước đen. Thường Tịnh đại sư cũng nghe tin chạy tới, cực kỳ kinh ngạc nhìn màn sương mù dày đặc lượn lờ trên mảnh hồ. Liếc nhìn lại thì chỉ thấy tội nghiệt, ác nghiệp, âm khí, sát khí, và vô số trẻ con, phụ nữ đang kêu khóc, gào thét. "Cực ác chi địa?" Ông thật sự không dám tin vào mắt mình, run giọng nói: "Nhân gian sao lại có cực ác chi địa chứ?" "Vì sao lại không?" Huyền Thành Tử quay đầu lại, lộ ra gương mặt đang không ngừng trở nên già yếu. Sau khi đạo tâm vỡ nát, tu vi của hắn đang cấp tốc tan biến. "Cực ác chi địa không phải chính là nơi này sao?" Hắn chỉ hồ nước đen, lại chỉ trái tim mình. Thường Tịnh đại sư ngoại trừ không ngừng niệm Phật thì đúng là không nói được lời nào. Bắt đầu từ hôm nay, Thường Tịnh đại sư liền dựng một cái lều ở bên hồ, ngày ngày tụng kinh siêu độ. Nhưng chỉ vô ích, không quản ông thành kính thế nào cũng không thể làm hồ nước này trong suốt trở lại như ngày xưa. Hồ này, khẳng định chính là con đường từ nhân gian thông tới địa ngục. Huyền Thành Tử rời khỏi thôn Hương Hỏa thì không gấp gáp quay về tông môn mà đi tới B thị. "Sư phụ, ngài đang làm gì vậy?" Tri Phi đạo trưởng một đường đi theo, càng đi lại càng cảm thấy hành động của Huyền Thành Tử rất kỳ quái. Hắn phá hỏng những con sư tử đá ở các tòa kiến trúc, có khi chọt thủng mắt, có khi bẻ gãy hàm răng hoặc sừng, có khi trực tiếp dùng sét phá nát, không cái nào giống cái nào. Huyền Thành Tử không giải thích, chỉ yên lặng đảo quanh thành phố này, bận rộn ba ngày ba đêm, phá hỏng bảy bảy bốn mươi chín con sư tử đá mới mệt mỏi xua tay: "Về thôi." Lúc này đoàn người mới quay về Thiên Thủy Cung ẩn trong dãy núi Ngọa Long, lúc đi tới chỗ tấm bia đá sừng sững trước cổng tông môn, Huyền Thành Tử đứng lại, đôi mắt đỏ ửng chăm chú nhìn dòng chữ khắc bên trên. Cứu Giúp Sinh Linh, Bảo Vệ Lê Dân, Trấn Giữ Huyền Môn, Trợ Giúp Quốc Gia, Mở Rộng Chính Khí Khắp Trời Đất, Bảo Vệ Đại Đạo Chính Thống. Mỗi câu mỗi chữ trên đó, Huyền Thành Tử vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng, nhưng trong cuộc đời này hắn đã làm được bao nhiêu chứ? Nghĩ tới đây, gương mặt đang không ngừng già yếu của Huyền Thành Tử lại hằn sâu thêm những vết nhăn, dáng người cao ngất cũng khòm xuống, thoáng chốc đã tuổi già sức yếu, gần đất xa trời. "Sư phụ!" "Sư tổ!" Nhóm môn đồ ra đón đứng yên tại chỗ hỏi, không dám tiến tới; nhóm môn đồ theo Huyền Thành Tử xuống núi, đồng thời đã trải qua buổi phán xét của Phạn Già La, lại thấy thảm trạng của thôn Hương Hỏa thì nhắm mắt lại, lộ ra vẻ mặt bi ai. Đệ tử chưa từng
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.