[279] Linh Môi - Vạch Trần Chân Tướng (3) **** Thông qua ký ức lúc sắp chết của chín vị chưởng môn thấy rõ chân tướng năm đó không chỉ là cao thủ của các môn phái khác mà còn có cả môn đồ của phái Thiên Thủy. Trường Sinh, Trường Chân và nhóm tiểu bối đã xấu hổ tới mức ngay cả đầu cũng không nâng lên nổi. Tri Phi đại trưởng có nhiều nước bẩn trong bụng cỡ nào cũng không hất ra được. Có chứng cứ gì thuyết phục hơn ký ức của chính người bị hại không? Huống chi đoạn ký ức này không chỉ là nhìn thấy, nghe thấy những gì bọn họ đã trải qua, mà còn cả tâm tình của bọn họ khi đó. Nhìn thấy Tống Ân Từ dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết Phạn Già La rồi lại chảy nước mắt nói những lời giả nhân giả nghĩa, trái tim của chín vị chưởng môn cũng nguội lạnh; chờ đến khi Tống Ân Từ vừa giả lả nói xin lỗi vừa cắt cổ họng của bọn họ thì trái tim nguội lạnh kia chuyển thành căm hận ngập trời. Người chìm vào đoạn ký ức này đều cảm nhận được nỗi thù hận không thể nói thành lời và cảm giác đau đớn khi máu chảy cạn khô. Bọn họ là người đứng xem, cũng là người trải qua. Thù hận của bọn họ đối với Tống Ân Từ tuyệt đối không ít hơn chín vị chưởng môn bị hiến tế cho trận pháp. Thường Tịnh đại sư chắp tay trước ngực, từ từ quỵ xuống rồi bắt đầu niệm chú vãng sanh. Người khoan dung như ông cũng không thể nào nói ra được câu 'phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật'. Ma chính là ma, không có khả năng độ hóa. Chỉ qua giây lát, từng là đệ nhất môn phái huyền môn trở thành đệ nhất hổ thẹn. 1 Môn đồ phái Thiên Thủy túa mồ hôi như mưa, thân thể run run, đầu gục xuống, chỉ hận không thể biến mất tại chỗ. Duy chỉ có Huyền Thành Tử không nhúc nhích đứng đó, sắc mặt băng giá không hề biến đổi. Phạn Già La cách đám người nhìn Huyền Thành Tử, chầm chậm nói: "Sư phụ, những lời Trương công tử an ủi Tống Ân Từ, ngài nghe xong có cảm thấy quen tai không?" Tròng mắt đen nhánh của Huyền Thành Tử không hề có một tia gợn sóng nào. Phạn Già La lại tiếp tục nói: "Mỗi khi Tống Ân Từ vì làm sai mà rơi nước mắt, không phải ngài vẫn luôn an ủi cô ta như vậy à? Khi cô ta ngã, ngài sẽ vì cô ta mà bất bình; khi cô ta mất đi vị trí linh tử, ngài nói với cô ta là vì tôi không nên xuất hiện; thuật pháp cô ta không tinh, tỷ thí thua người ta; ngài nói người ta lấy lớn hiếp nhỏ; thắng không vinh quang. Nói chung, từ trước đến giờ cô ta chưa bao giờ làm sai, sai chính là người khác." "Sư phụ, trong mắt ngài, cô ta làm gì cũng đúng. Ngài muốn sủng cô ta như thế nào là chuyện của ngài, người khác không thể xen vào." "Nhưng đáng sợ là phương pháp giáo dục này của ngài đã làm Tống Ân Từ sinh ra một nhận thức kiên định---- tất cả những gì mình làm, vĩnh viễn là đúng." "Cũng vì thế, hành vi mà người khác cảm thấy là độc ác, ở trong mắt Tống Ân Từ chẳng qua chỉ là lựa chọn chính xác mà thôi." Phạn Già La dùng đầu ngón tay mảnh khảnh của mình kéo số máu và những người có biểu tình dữ tợn kia vào trong trận pháp, than thở nói: "Cho dù phạm phải tội nghiệt ngập trời như vậy, Tống Ân Từ chỉ nhỏ vài giọt nước mắt rẻ tiền thì liền cảm thấy an tâm." "Giết tôi, lấy đi bảo vật, cô ta nghĩ mình đang giúp ngài thanh lý môn hộ. Giết chín vị chưởng môn, khởi động cấm thuật, cô ta cho rằng mình đang bảo vệ bảo vật môn phái. Cô ta dựa vào phương thức giáo dục của ngài, không chút cản trở, vô ưu vô lự trưởng thành. Cô ta có sự ngây thơ của trẻ nhỏ nên đã mất đi năng lực phán đoán đúng sai thiện ác." "Sư phụ, hành vi và tội ác chồng chất mà cô ta đã phạm phải không phải là lỗi của một mình cô ta, còn có một phần hỗ trợ của ngài. Nuôi con mà không dạy là lỗi của cha, sư phụ, ngài vẫn không hiểu sao? Ngài mới chính là ngọn nguồn của tất cả tội ác. Chỉ cần ngài dạy dỗ một chút thì đã không có cô ta không chút kiêng nể gì ngày hôm nay." 4 Đây là lần đầu tiên Phạn Già La dùng lời lẽ nặng như vậy để nói chuyện với Huyền Thành Tử, có thể thấy không phải cậu không oán, cũng không phải không hận, chỉ là nó được chôn sâu trong lòng không nhắc tới mà thôi. Nương theo lời Phạn Già La, ánh mắt Huyền Thành Tử bắt đầu rung động, sau đó vô thức nghĩ tới rất nhiều chuyện cũ. Những lời nói dung túng, những cử chỉ cưng chìu, hôm nay đều hóa thành những lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm vào tim hắn. Hắn không muốn tin đứa nhỏ mình tự tay nuôi lớn lại biến thành như vậy, rồi lại không thể không tin. Ánh mắt tràn đầy tâm tình phức tạp của hắn chậm rãi nhìn sang Lâm Niệm Từ nằm dưới đất, trong lòng lập tức lạnh lẽo. 2 Phạn Già La cũng nhìn lồng ngực phập phồng của Phạn Già La, như cười mà không cười nói: "Sư tỷ à, sư phụ ở đây, chị vẫn muốn làm như không quen biết à? Đúng rồi, trước nay chị rành nhất là hai chuyện, một là đùn đẩy trách nhiệm, hai là trốn tránh hiện thực. Trong tình huống như thế này, chị chỉ hận không thể biến mất tại chỗ đúng không?" Lâm Niệm Từ bị quấn thành xác ướp ngừng hít thở dồn dập và

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play