[261] Linh Môi - Bác Sĩ Tâm Lý Tốt Nhất Thế Giới ***** Ba vụ thảm án rốt cuộc cũng được phá giải, Phạn Già La và Tống Duệ vừa rời khỏi sở cảnh sát đã bị phóng viên chờ sẵn ở bên ngoài vây kín, ánh đèn flash lóe sáng như sao trời, chiếu sáng không gian lúc hoàng hôn u ám sáng ngời như ban ngày. Phạn Già La thực tự nhiên nắm tay Tống Duệ, dùng từ trường bảo vệ anh, không nhanh không chậm đi ra ngoài. Nhóm phóng viên điên cuồng muốn nhào tới gần bọn họ, muốn cản đường bọn họ, lôi kéo quần áo bọn họ, thế nhưng mỗi khi tới gần lại bị một sức mạnh không tên đẩy ra, cuối cùng chỉ có thể thành thật đứng ở khoảng cách an toàn, trơ mắt nhìn bọn họ đi xa. Phạn Già La quả nhiên vẫn là Phạn Già La, thờ ơ, xa cách, không phù hợp với thế giới này. Nhóm phóng viên thực không cam lòng nhưng chỉ có thể đuổi theo phía sau, không ngừng lớn giọng đặt câu hỏi: "Phạn lão sư, làm sao cậu biết hung thủ chính là Trương Dương?" "Phạn lão sư, sao Trương Dương lại có thể thay đổi gương mặt? Hắn cũng là dị nhân giống như Mã Du sao?" "Phạn lão sư, Trương Dương đã giết bao nhiêu người rồi? Đây không phải lần đầu tiên hắn giết người đúng không?" "Phạn lão sư, cấp trên sẽ xử lý Trương Dương thế nào? Trương gia có phải sẽ sụp đổ không? Có người nói tập đoàn tài chính Trương thị đã bị niêm phong rồi, toàn bộ cao tầng bị chính phủ giải đi, tin tức này có phải là thật không?" "Phạn lão sư, năm ngày năm đêm không ăn không uống, ngài không khó chịu sao?" "Phạn lão sư..." Những tiếng 'Phạn lão sư' kia căn bản không thể níu kéo được bước chân Phạn Già La, ngược lại chỉ làm cậu đi ngày càng nhanh hơn, bỏ bọn họ lại ở phía sau. Một phóng viên trong số đông do phòng làm việc paparazzi phái tới, phong cách khác biệt với mọi người, phát hiện mình chạy không nổi nữa liền gân giọng hô lớn một câu: "Phạn lão sư, xin hỏi Tống tiến sĩ có phải là bạn trai của cậu không?" 3 Tiếng gào này nhanh chóng bị lấn át bởi đủ âm thanh ồn ào ở xung quanh, vốn không nên bị Phạn Già La nghe thấy mới đúng, thế nhưng ngay lúc này cậu lại đột nhiên dừng bước rồi quay đầu lại, ánh mắt lướt qua mọi người, chuẩn xác dừng lại trên người paparazzi vừa đặt câu hỏi. Cậu không đưa ra câu trả lời mà chỉ khẽ mím đôi môi đỏ thẫm của mình, lộ ra nụ cười nhợt nhạt. Nụ cười này căn bản không thể dùng ngôn từ để hình dung, chỉ biết là nó ấm như mặt trời mùa đông. Paparazzi kia trố mắt một hồi lâu mới lấy lại tinh thần sau khoảnh khắc chấn động này. Hắn vẫn luôn cho rằng Phạn lão sư rất thần bí khó lường, cũng lạnh lùng xa cách không thể nào phá vỡ, thế nhưng trong khoảnh khắc mới vừa nãy, hắn tựa hồ đã nhìn thấy một linh hồn rất mềm mại. Phạn lão sư trong tưởng tượng của hắn có lẽ cũng chỉ là một người bình thường có máu có thịt. Phạn Già La thu lại tầm mắt, tiếp tục đi tới trước, mà Tống Duệ bị cậu nắm tay thì vẫn còn nghiêng đầu chăm chú nhìn paparazzi kia, trên mặt đồng dạng cũng lộ ra nụ cười vui sướng. 1 Tống Duệ nhanh chóng quay đầu lại, ôm Phạn Già La đi tới trước, lúc này lại nhận được một cuộc điện thoại làm anh cảm thấy khá bất ngờ. Một âm thanh vừa quen vừa lạ, hơn nữa còn khá già nua từ trong loa truyền ra: "Tống Duệ, quan hệ của con với Phạn Già La là thế nào? Cậu ta thật sự là bạn trai con à, hai đứa yêu nhau sao?" Tống Duệ nhanh chóng liếc nhìn người bên cạnh, không chút chột dạ xác nhận: "Đúng vậy, bác cả." Anh vốn tưởng ông cụ cố chấp này sẽ giận dữ, sau đó sẽ cố hết sức ngăn cấm, không ngờ đối phương chỉ im lặng một hồi đã bật cười khẽ: "Tốt lắm, có bạn là tốt rồi. Rảnh rỗi thì dẫn cậu ta về thăm nhà đấy." 1 Vì thế Tống Duệ cũng khẽ bật cười, gật đầu đáp ứng. Tất cả ân ân oán oán, hiểu lầm bài xích đều đã tan biến sạch sẽ. ... Sau khi có được tự do,
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.