[257] Linh Môi - Chứng Cớ Vắng Mặt Là Thức Ăn Cho Chó 3 ***** Trực tiếp ở trong đầu Tống tiến sĩ xem xong ba đoạn video, Phạn Già La mở mắt ra, chậm rãi lại ôn hòa hút ý thức của mình ra ngoài: "Tờ lệnh phóng thích đặc biệt này xem ra không cần dùng rồi." Cậu xoay qua nhìn mặt gương, lịch sự gật đầu: "Diêm bộ trưởng, Mạnh cục, cám ơn hai người đã giúp đỡ. Còn nữa, giúp tôi chuyển lời cám ơn thủ trường." "Không cần cám ơn." Diêm bộ trưởng vô thức đáp lại, sau đó kịp phản ứng mới chỉ mặt kính, kinh ngạc hỏi: "Cậu ta, cậu ta thấy được tôi à?" Mạnh Trọng lắc đầu cười khẽ: "Đây là phương pháp chào hỏi đặc biệt của Phạn lão sư, ngài quen thì thấy bình thường à. Chỉ cần chúng ta ở cùng một chỗ với cậu ta, hít thở cùng một bầu không khí, cho dù là cách tường, cậu ấy vẫn có thể cảm ứng được sự tồn tại của chúng ta." Tâm tình kinh ngạc của Diêm bộ trưởng nhanh chóng bình phục lại, dù sao thì Phạn lão sư đã tạo ra quá nhiều kỳ tích ở ngay trước mắt ông, tố chất tâm lý của ông cũng đã được rèn luyện cứng cáp hơn hẳn. Ông bước sang phòng kế bên, đẩy mở cửa phòng hỏi: "Phạn lão sư, sao cậu lại nói tờ lệnh phóng thích đặc biệt này không cần dùng tới?" "Bởi vì tôi không định rời khỏi sở cảnh sát, tôi phải ở đây vạch trần hung thủ." Phạn Già La bình tĩnh nói. Tống Duệ giải thích rõ hơn: "Kẻ đứng sau chuyện này có thể công bố tình tiết vụ án lên mạng internet trong vòng vài tiếng sau khi vụ án phát sinh, để tất cả mọi người đều biết, khẳng định hắn cũng phái paparazzi canh chừng ở bên ngoài. Một khi chúng ta rời khỏi sở cảnh sát thì bên ngoài sẽ xuất hiện tin tức pháp luật không công bằng, Phạn Già La có ô dù. Nói không chừng thì ngọn lửa phẫn nộ này còn đốt lên người Diêm bộ trưởng. Hai chúng tôi đã bàn bạc một chút, quyết định không đi nữa, ở ngay nơi này phá giải vụ án." "Ôi chao, hai người bàn khi nào vậy? Sao tui không nghe thấy?" Mạnh Trọng móc móc lỗ tai, ý bảo mình vẫn còn trẻ, không có lãng tai. Nhưng anh chỉ thấy Phạn Già La và Tống Duệ nhìn nhau mỉm cười ăn ý. Mạnh Trọng nhịn không được cà khịa: "Đừng nói với tui, hai người trao đổi bằng ý niệm nha?" 1 Đúng là vậy. Phạn Già La và Tống Duệ lại liếc nhìn nhau, càng cười ăn ý hơn. Mạnh Trọng: ... Diêm bộ trưởng hỏi vấn để mấu chốt nhất: "Có phải hai người đã biết hung thủ là ai rồi không? Vụ này với vụ của chúng ta có..." Ông cảnh giác nhìn xung quanh, ý thức được nơi này không phải địa bàn của mình nên lập tức ngừng lại. Nhưng Tống Duệ hiểu được ý của ông, anh lắc đầu: "Vụ án này không liên quan với vụ chúng ta đang tra. Ông suy nghĩ kỹ xem, vụ án của chúng ta nghiêm trọng tới mức độ nào? Nghiêm trọng tới mức ảnh hưởng tới vận mệnh hưng thịnh của quốc gia chúng ta, một khi bị phát hiện thì cả nước đều sẽ ủng hộ điều tra. Chuyện này chúng ta hiểu, kẻ đánh tráo cũng hiểu. Cho dù thực lực của hắn có lớn mạnh thế nào đi nữa cũng không dám cứng đối cứng với cơ quan chính phủ. Nếu kẻ đứng sau có bản lĩnh đó thì đã không cần giấu đầu lòi đuôi như vậy. Cho nên cho khi sự việc bị phát hiện, hắn nhất định sẽ trốn đi quan sát chứ không chủ động nhảy ra trêu chọc chúng ta." Diêm bộ trưởng không ngừng gật đầu, cảm thấy có lý. Mạnh Trọng phản bác: "Biết đâu hắn chính là kẻ điên mất não, trong lúc mất lý trí đã nhảy ra làm liều thì sao?" "Ông cảm thấy một kẻ điên mất não thích làm liều có thể thiết lập một kế hoạch tỉ mỉ suốt chín năm như vậy sao?" Tống Duệ hỏi ngược lại. Mạnh Trọng: ... Phạn Già La dùng đầu ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn: "Không quản có phải là hắn hay không, chờ tôi bắt được hung thủ rồi, mọi người thẩm vấn sẽ biết." Mạnh Trọng lập tức tỏ thái độ: "Phạn lão sư, cậu muốn chúng tôi làm gì xin cứ nói, vụ án này chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực hỗ trợ. Vừa nãy tôi phát hiện tổ điều tra vụ này có chút kì lạ, phá án không giống phá án, lại càng giống như bức cung hơn." "Có thể giúp tôi mời Trương Dương tới phòng thẩm vấn này được không?" Phạn Già La hỏi. Mạnh Trọng không chút do d
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.