[252] Linh Môi - Ngay Cả Làm Người Cũng Không Xứng, Còn Làm Thần Cái Gì? ***** Diêm bộ trưởng chạy tới một góc tĩnh lặng gọi điện thoại. Biết ông đang nói chuyện với vị lãnh đạo nào, mọi người trong phòng thí nghiệm đều câm như hến, ngay cả Tôn viện trưởng và Lưu viện phó mới nãy còn vừa tức lại vừa gấp cũng ngậm chặt miệng, không dám nói gì nữa. Nhưng trong tâm tư bọn họ thì chỉ cầu mong cuộc điện thoại xin chỉ thị của Diêm bộ trưởng sẽ không được cấp trên phê chuẩn. Đây chính là bảo vật trấn quốc đỉnh Cửu Châu, là vật tượng trưng cho định quốc, định thiên, định vạn dân, ai dám khoan thủng chúng chứ? Ai dám nhẫn tâm khoan thủng chúng? Chuyện nặng nhẹ thế nào, lãnh đạo có lẽ sẽ hiểu. Kết quả giám định của chuyên gia và phòng thí nghiệm đã có, cứ vậy đè ép vụ án xuống không tốt sao? Trong lòng bọn họ mơ hồ dấy lên chút hi vọng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Phạn Già La thì vô thức nghĩ tới cảnh tượng tương lai mà cậu ta miêu tả. Một người thành thần, vạn vật khổ sở. Quốc gia này sẽ không thể dựng dục ra nhân tài, mảnh đất này sẽ biến thành một mảnh hoang mạc, đó là cảnh tượng đáng sợ cỡ nào chứ? Nếu lãnh đạo bị những lời này quấy nhiễu sức phán đoán thì nói không chừng sẽ thật sự đồng ý khoan thủng đỉnh Cửu Châu. Nghĩ tới đây, Tôn viện trưởng và Lưu viện phó nhịn không được run rẩy. Hai người vẫn không phát hiện tâm tình của mình đã thay đổi, lúc ban đầu là kiên quyết không tin, càng về sau lại càng dao động, đến bây giờ là sống chết không chịu thừa nhận, lừa mình dối người. Vì sao bọn họ lại hi vọng vụ án này bị đè xuống? Đương nhiên là vì bọn họ cũng dự cảm được số bảo vật trấn quốc này đã thật sự bị tráo đổi. Trong lòng vài người, lợi ích quốc gia là cao nhất; nhưng có một số người, lợi ích của mình mới là quan trọng nhất. Mọi người sớm đã nhìn ra tâm tư và nhân phẩm của hai vị viện trưởng, lúc này chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn bọn họ. Diêm bộ trưởng đi ra rất xa để gọi điện, hơn nữa còn đưa tay che lên má đề đề phòng người khác nhìn thấy khẩu hình miệng của mình. Đây là thói quen của ông, vì thế mọi người căn bản không nghe được ông nói gì, cũng không thấy được vẻ mặt của ông. Phạn Già La nghiêng tai lắng nghe một chốc, mi tâm lộ ra chút hiểu rõ, sau đó đeo bao tay vào phân phó: "Lấy tới cho tôi một cái đỉnh đồng, một cây búa, một cây đục, một khẩu súng khò nhiệt độ cao." Người phụ trách phòng thí nghiệm lập tức bảo nhân viên kỹ thuật chuẩn bị, sau đó hiếu kỳ hỏi: "Cậu muốn những thứ này để làm chi?" Sau khi thấy được năng lực đặc sắc của người này, ông thật sự không thể nào dùng thái độ hờ hững như trước đó để đối mặt với đối phương. "Chốc nữa cần dùng tới." Phạn Già La rút khăn giấy ra lau sạch bụi trên cân điện tử. Nhân viên kỹ thuật vừa mới mang đồ ra đặt trên mặt bàn, Diêm bộ trưởng đã giơ điện thoại đi tới, nghiêm túc nói: "Phạn lão sư, thủ trưởng muốn nhìn xem cậu làm thế nào làm một khối đồng mới mọc rỉ, được chứ?" Mọi người lén nhìn màn hình điện thoại, sau đó sợ tới run lẩy bẩy. Gương mặt này không
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.