[248] Linh Môi - Văn Vật Bị Cướp Đoạt Linh Vận ***** Diêm bộ trưởng nghe không hiểu lời Phạn lão sư nói, thanh kiếm Bát Phương Định Quốc này không bị tráo thành đồ giả không phải là chuyện tốt sao? Vì sao Phạn lão sư lại nói là có vấn đề? "Phạn lão sư, cậu nói như vậy là có ý gì?" Diêm bộ trưởng lập tức truy hỏi. "Trước tiên tới phòng triển lãm khác xem đã, sau đó hẵn thảo luận vấn đề này." Phạn Già La di chuyển sang phòng khác. "Vâng vâng vâng, để sau rồi nói." Diêm bộ trưởng vội vàng đi theo, trong tay ông là một chiếc khăn giấy nhăn nhúm bị mồ hôi thấm ướt nhẹp. Tôn viện trưởng nằm trên băng ca nhưng vẫn ra lệnh cho nhân viên y tế đẩy mình đi theo. Hắn muốn quan sát toàn bộ hành trình xem Phạn Già La cuối cùng có thể gây ra bao nhiêu chuyện. Nếu kết quả giám định những món văn vật này là thật, hắn nhất định phải dùng hết sức ảnh hưởng của mình cho người này trả cái giá thật lớn! Dám động tới nhiều bảo vật quốc gia như vậy, hắn tưởng mình là ông cố nội hay sao chứ? Phạn Già La lần lượt xem xong chín phòng triển lãm, cuối cùng lại chỉ ra năm món hàng giả, theo thứ tự là hai bức tranh mỹ nữ tới từ hai triều đại khác biệt, một chiếc bình gốm màu lam ngọc bích, một bức tượng Đại Hắc Thiên sáu tay, một đôi song long ngậm châu, mặc dù không phải báu vật trấn quốc nhưng cũng là báu vật tuyệt thế vô song. Tiểu Lý lập danh sách văn vật bị tráo đổi, in ra giao cho Diêm bộ trưởng và Tôn viện trưởng kiểm tra. Hai người nhìn chằm chằm trang giấy chi chít chữ trong tay, chỉ cảm thấy đầu mình muốn nổ tung. Không xem không biết, xem một cái liền giật mình, văn vật bị tráo đổi gom lại tới hai mươi hai món, trong đó có chín món bảo vật trấn quốc, theo thứ tự là Ung đỉnh, Thanh đỉnh, Thần Thú Tứ Phương đỉnh, mặt nạ hoàng kim, trang sức phượng hoàng hoàng kim, hắc ngọc sơn hải, tháp xá lị của Thích Ca Mâu Ni, tranh rồng bay trên biển, gốc quỳnh thạch anh. Bảo vật truyền lại đời sau có mười ba món, theo thứ tự là rùa đồng, Phật ngồi bằng ngà voi, bảo kiếm đồng, tranh thần nữ bay trên trời, đèn cung đình hình người, đỉnh thú bằng đồng, bình sứ ông thọ, mai rùa xem bói, hai bức tranh mỹ nữ, bình gốm màu lam ngọc bích, tượng Đại Hắc Thiên sáu tay, đôi song long ngậm châu. Những món văn vật này nếu được giám định là đồ giả thì giống như lời Lưu viện phó đã nói trước đó, viện bảo tàng này có thể đóng cửa rồi. Một đơn bị bảo vệ văn vật cấp bậc quốc gia lại biển thủ nhiều quốc bảo như vậy, mức độ nghiêm trọng của vụ án này nghiêm trọng hơn vụ Mã Du điên cuồng giết người ở Kinh thị rất nhiều. "Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy, sao lại biến thành như vậy chứ?" Diêm bộ trưởng run run tay siết chặt tờ danh sách, phát ra lời chất vấn từ sâu trong linh hồn. "Đại dị biến đã bắt đầu rồi." Phạn Già La chầm chậm nói: "Từ rất lâu rồi, thế giới này đang lặng lẽ phát sinh thay đổi, chỉ là gợn sóng này ẩn giấu dưới mặt biển an tĩnh nên không có người phát hiện. Nhưng người nên tỉnh bây giờ đã tỉnh lại rồi, bọn họ sẽ khuấy nước sâu, để gợn sóng khuấy đảo mặt biển, dẫn tới gầm thét điên cuồng. Vụ án đánh tráo văn vật này chỉ là bắt đầu mà thôi." Diêm bộ trưởng không dám tin nói: "Ngay cả vụ án như thế này mà chỉ là bắt đầu, là cơn sóng nhỏ trước trận khuấy đảo điên cuồng, vậy kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì chứ? Phạn lão sư, rốt cuộc cậu đã nhìn thấy cái gì? Cậu nói đại dị biến rốt cuộc là gì? Đúng rồi, có phải ngài biết được nội tình của vụ án này không." "Tôi chỉ có dự cảm thôi, cụ thể là thế nào thì tôi không rõ." Phạn Già La chậm rãi đi tới rồi dừng lại trước thanh kiếm Bát Phương Định Quốc rồi nói tiếp: "Tôi không biết nội tình vụ án này, tôi chỉ căn cứ theo chứng cứ hiện hữu để suy đoán hợp lý mà thôi." Những lời này là lời cửa miệng của Tống tiến sĩ, lúc này được cậu sử dụng thực linh hoạt. Diêm bộ trưởng lập tức nói: "Cậu mau nói suy đoán của mình đi." Tôn viện trưởng nằm trên băng ca, hầm hừ nói: "Kết quả giám định vẫn chưa có, mấy người phân tích vụ án cái gì chứ? Bây giờ vẫn chưa có tình tiết vụ án cho mấy người phân tích đâu!" Tống Duệ giúp Tôn viện trưởng điều chỉnh tốc độ truyền nước, thản nhiên nói: "Ông đã quên con rùa dỏm kia rồi sao? Giá trị của nó không đủ để lập án à? Mất rồi thì không cần tìm lại? Ông rộng rãi thật đấy, lưng cũng cứng thật đấy, có thể đại diện cho quốc gia cơ đấy." Tôn viện trưởng giận tới phát run nhưng lại không nói được lời phản bác. Suýt chút nữa hắn đã quên mất, con rùa đồng kia đã bị Phạn Già La giám định là giả ở ngay tại chỗ. Mạnh Trọng viết khẩu cung xong thì giao nhân viên viện bảo tàng cho quân
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.