[246] Linh Môi - Vạch Trần Vụ Án ***** Lương lão và Lục lão đều là chuyên gia được kính trọng trong phương diện giám định văn vật, bằng không cũng không tiếp nhận trọng trách tu sửa Tử Vi Cung. Hơn nữa vừa vặn con rùa đồng thau này cũng là vật do bọn họ tự tay khai quật, khi đó đã giám định cực kỳ cẩn thận, số liệu vẫn còn rõ ràng trong đầu, không thể nào nhận sai. Nhưng bây giờ Phạn Già La chỉ gõ nhẹ một cái đã đập bể danh dự và từng trải cả cuộc đời của bọn họ. Lưu viện phó có cảm giác sợ hãi vì tai họa ập tới. Nhóm văn vật này bình thường vẫn do bọn họ tiến hành bảo quản và tu sửa, nếu xảy ra vấn đề, bọn họ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn! "Điều này sao có thể!" Lưu viện phó chạy tới, cố gắng giành lấy con rùa đồng thau vẫn còn không ngừng chảy ra cát vàng kia. Phạn Già La nghiêng người, né đi, sau đó đặt con rùa lên trên tủ kính. Lục lão và Lương lão vội vàng giơ kính lúp vây xung quanh món văn vật này cẩn thận kiểm tra một lần nữa. Bọn họ thật sự không thể nào tin được mình lại có lúc sai lầm như vậy. Nghe nói cảnh sát tới, Tô Chấn Vinh bảo nhân viên an ninh kéo hai cha con kia chạy tới đại sảnh khiếu nại, thấy Mạnh Trọng thì gương mặt không khỏi đỏ lên, lại có chút sợ phải đối mặt với đối phương. Hai bọn họ là bạn bè mấy chục năm, hiểu về nhau rất rõ, cũng luôn có liên hệ. Nghe nói buổi đấu giá này ảnh hưởng tới sự nghiệp cuộc đời của Tô Chấn Vinh, vì muốn bảo hiểm hơn nên Mạnh Trọng đã mời Phạn lão sư tới hỗ trợ. Tô Chấn Vinh ngoài mặt đáp ứng nhưng quay đầu vì chút tư tâm lại không để tâm tới cảnh báo của Phạn Già La. Bây giờ bức họa bị hủy, sự nghiệp cũng bị hủy, hắn thật sự không biết phải làm sao kể rõ đầu đuôi câu chuyện, thật sự đã phụ lòng tốt của bạn mình. Bước chân gấp gáp của Tô Chấn Vinh khựng lại, sau đó lộ ra biểu tình xấu hổ chậm rãi đi tới, ánh mắt đảo qua nhìn thấy tủ kính mở rộng, bên trên là con rùa đồng lủng bụng đang chảy ra cát thì sợ ngây người. "Này, này là sao vậy?" Vì quá sợ hãi mà lưỡi hắn gần như xoắn tít lại. "Chấn Vinh, ông tới đúng lúc lắm, bọn tôi muốn camera giám sát ở đây, có thể phối hợp một chút không? Phạn lão sư phát hiện con rùa này là đồ dỏm." Mạnh Trọng lập tức đưa ra yêu cầu. "Được được, tôi lập tức bảo nhân viên an ninh lấy video giám sát. Nhân viên phòng đấu giá bọn tôi từ đầu đến giờ chưa từng chạm tới số văn vật này, đều là người của viện bảo tàng trung ương phụ trách, chuyện này không có quan hệ gì với chúng tôi." Tô Chấn Vinh vừa nói vừa lau mồ hôi trán, thoáng nhìn thấy Phạn lão sư da trắng gần như trong suốt, cả người tựa hồ tỏa ra tiên khí đứng dưới ngọn đèn thì hối hận tới tím cả ruột. Hắn chỉ biết danh tiếng Phạn lão sư rất lớn, không ngờ năng lực của cậu ta còn lớn hơn cả danh tiếng! Nếu hắn chịu nghe theo lời đối phương thì bây giờ đâu có gặp phải chuyện xấu này chứ! Tô Chấn Vinh càng nghĩ lại càng khó chịu, nụ cười giả lả trên mặt cũng sắp không trụ nổi. Mạnh Trọng xem ghi chép bên trung tâm chỉ huy gửi tới, hỏi: "Đúng rồi, phòng đấu giá các ông cũng vừa mới gọi điện báo án, đã xảy ra chuyện gì à?" Da mặt trắng hếu của Tô Chấn Vinh thoáng chốc biến thành đỏ lịm, ấp a ấp úng hơn nửa ngày cũng không nói rõ được. Trợ lý cho rằng Tô Chấn Vinh quá sốt sắng nên vội vàng kể rõ đầu đuôi mọi chuyện. Mạnh Trọng sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn, theo bản năng nhìn sang Phạn lão sư, thấy cậu vẫn không quan tâm tới tình huống bên này, chỉ đi tới trư�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.