[236] Linh Môi - Phạn Già La, Mày Rốt Cuộc Là Thứ Gì? ***** Phạn Già La dùng tư thế tĩnh tọa chờ đợi trong không gian này năm ngày, ngày đầu tiên phóng ra từ trường rất có tính công kích, qua ngày thứ hai thì yếu đi một chút, đến ngày thứ ba thì chỉ phòng vệ chứ không công kích, ngày thứ tư thì thu lại, tới ngày thứ năm thì hoàn toàn biến mất. Cậu đang diễn vai một cường giả bị đói khát hành hạ mà chậm rãi trở nên yếu ớt, mà Mã Du lại thật sự tin tưởng, bởi vì hắn cho dù đã 'thành thần' nhưng không ăn cơm cũng sẽ cảm thấy đói, không uống nước cũng sẽ cảm thấy khát, vì vậy hắn liền cho rằng trên thế giới này không có người nào có thể không ăn không uống mà có thể tồn tại. Xuất thân quyết định kiến thức và ánh mắt của hắn, đó không phải là chuyện mà năng lực mạnh hay yếu có thể thay đổi. Hắn vươn ngón trỏ chọt cái đầu đang cúi thấp của Phạn Già La, muốn làm thi thể cậu ngã rạp xuống, sau đó hắn sẽ dùng chân mình đạp lên lưng cậu rồi mở không gian ra ngoài, oai phong lẫm lẫm xuất hiện, sau đó thu hồi thi thể lại, cắt thành khối nhỏ, dùng máu tươi và thịt nát rãi đầy quảng trường Thời Đại. Hắn còn có thể trưng bày cái đầu của kẻ này lên bức điêu khắc con nhóc đang xem sách trên quảng trường, dùng máu của nó viết dòng chữ: [Đọc sách đéo có cái rắm tác dụng gì!] Phạn Già La ở trong không gian của hắn là cái rắm gì chứ, ha ha ha, ha ha ha! Mã Du bị ảo tưởng của mình chọc cười, miệng há rộng như sắp nứt ra, lộ ra hàm răng trắng hếu, dáng vẻ như ác quỷ. Khi đầu ngón tay của hắn sắp chạm vào sợi tóc người này, một bàn tay lạnh như băng đột nhiên cầm lấy ngón tay hắn, hung ác bẻ ngược lên... Tiếng xương khớp gãy lìa giòn tan vang lên xen lẫn tới tiếng hét thảm thiết chấn động cả không gian, ngọn đèn màu xanh u ám trên đỉnh đầu cũng lắc lư dao động. Trong ánh sáng chớp lóe này, Phạn Già La nâng cái đầu vẫn luôn cúi thấp của mình, lộ ra đôi mắt đen kịt sâu thăm thẳm sáng như sao. Cậu căn bản không chết, ngược lại, sức mạnh, ý thức, từ trường của cậu vẫn mạnh mẽ hệt như khi vừa mới tiến vào không gian này. Rốt cuộc cũng ý thức được mình bị gạt, Mã Du hoảng sợ rống lên: "Mày chơi tao!" Phạn Già La ngay cả một câu cũng lười nói với hắn, túm chặt ngón tay trỏ gãy lìa của hắn kéo tới, sau đó bóp cổ hắn, đè đầu hắn lên vách tường kim loại. Mã Du bị đụng tới nổ đom đóm mắt, co quắp ngã xuống đất, tay chân đạp loạn xạ cố gắng muốn đứng dậy nhưng lưng bị đầu gối Phạn Già La đè chặt. "Mi nói coi, thần linh mà chật vật như thế này sao?" Phạn Già La tiến tới gần bên tai Mã Du thì thầm, phun ra hơi thở lạnh như băng, hoàn toàn không phải là nhiệt độ cơ thể nên có của nhân loại. Mã Du bị làn khí lạnh này làm cho dựng tóc gáy, không khỏi cố giãy giụa hơn, đầu ngửa ra sau muốn mắng chửi vài câu thì một bàn tay lạnh như băng đã đặt lên gáy cổ hắn. "Mi không xứng là người." Phạn Già La thực lạnh lẽo đưa ra quyết định, lòng bàn tay phóng ra từ trường thăm dò thân thể Mã Du, lấy ra thứ đã làm hắn biến dị. Không ngoài suy đoán, lần này cũng là một viên
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.