[233] Linh Môi - Kết Cục Vì Chọc Giận Thần Linh ***** Phạn Già La và Tống Duệ an tĩnh ngồi bên cạnh bồn hoa, không nói gì, chỉ nhìn nhân viên công tác lục tục tới lui trên quảng trường. Bọn họ có người là bác sĩ, có người là cảnh sát, có người là quan viên chính phủ. Biết rõ Mã Du có thể nằm vùng ở bất kỳ xó xỉnh nào ở Kinh thị, tùy ý bắt giết bất cứ người nào, bọn họ vẫn dũng cảm kiên trì làm việc của mình. Lẽ nào bọn họ không sợ sao? Đương nhiên là sợ, Phạn Già La không cần phóng ra từ trường cũng cảm ứng được bầu không khí khủng bố trên quảng trường rộng lớn này. Thế nhưng không ai trong bọn họ bỏ chạy, bọn họ chỉ lặng lẽ làm tốt công việc của mình. Bọn họ đang làm chuyện đúng đắn, đó chính là ngọn nguồn mà thế giới có thể vận chuyển, nhân loại có thể sống sót, văn minh có thể kéo dài. "Tôi rất thích thế giới này, tôi cũng thích nhân loại." Phạn Già La đột nhiên nói. Tống Duệ liếc nhìn Phạn Già La, giống như lơ đãng nói: "Bởi vì sự tồn tại của em nên tôi cũng bắt đầu thích thế giới này." Vành tai Phạn Già La lặng lẽ đỏ ửng, không nói thêm nữa, đôi mắt được ánh nắng ban mai chiếu rọi trông đặc biệt sáng ngời. Tống Duệ xoa xoa tóc cậu, phất tay nói: "Đi đi, thủ vững cương vị của em đi, đi làm chuyện mà em cho là đúng đắn, tôi ở đây chờ em." Phạn Già La gật đầu, liếc nhìn Tống tiến sĩ thật sâu, sau đó mới đi tới chỗ chiếc ghế dựa mềm đặt ở trung tâm quảng trường. Ở bốn phía xung quanh, từ những ngóc ngách không nhìn thấy, Diêm bộ trưởng đã an bài rất nhiều đội đột kích và tay súng bắn tỉa. Biết rõ Mã Du có lẽ sẽ không hiện thân nhưng bọn họ cũng chuẩn bị chu toàn. Tống Duệ đi theo phía sau Phạn Già La, đạp theo vết chân cậu chậm rãi đi tới, sau đó đột nhiên cười khẽ nói: "Các bạn của em tới rồi." "Hử?" Phạn Già La theo tầm mắt của Tống Duệ nhìn sang, chỉ thấy Tống Ôn Noãn dẫn theo Nguyên Trung Châu, Chu Hi Nhã, A Hỏa, Hà Tĩnh Liên và Đinh Phổ Hàng vội vàng chạy tới. Lúc tất cả mọi người đều trốn tránh để tự bảo vệ mình, e sợ Mã Du có thể tùy tiện giết chóc, bọn họ lại quên mình mà chạy tới. Thấy Phạn Già La, bọn họ đưa tay lên quơ quơ, vẻ mặt không hề có chút sợ hãi nào, chỉ có đầy nhiệt tình: "Phạn lão sư, bọn tôi thấy quảng cáo của cậu nên lập tức chạy tới giúp nè! Có việc gì cứ căn dặn nha!" Con mắt Phạn Già La khẽ cong lên, vô thức lộ ra nụ cười: "Tới giúp bọn họ mở trận pháp, cứu con tin ra đi." Cậu chỉ chỗ các vị hòa thượng đang tập trung, lời nói không hề khách sáo. Nhưng cũng vì thế mà nhóm Nguyên Trung Châu vốn có chút thấp thỏm lập tức bật cười sáng khoái. "Được! Bọn tôi đi ngay!" Cả đám phấn chấn đáp ứng, biểu tình tràn đầy hưng phấn muốn thử sức, cứ như không phải bước chân vào vùng đất chết, mà là tới khu vui chơi vậy. Trong lòng bọn họ cũng có tín ngưỡng và thứ cần bảo vệ, vì thế hi sinh và kính dâng liền biến thành niềm vui thuần khiết. Phạn Già La đứng yên tại chỗ chăm chú nhìn bọn họ, sau đó trong ánh nắng ban mai tiếp tục đi tới khoảng sân rộng. Thấy Diêm bộ trưởng chỉ huy nhân viên công tác rút hết
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.