[203] Linh Môi - Cứu Người Lại Biến Thành Hại Mình 1 ***** Cô gái đứng ở cửa mặc một chiếc váy liền áo trắng tinh, áo khoác là một chiếc áo lông cừu màu nâu nhạt, tay cầm vali màu đen, lễ phép hỏi: "Xin chào, tôi tới tìm Lâm Niệm Ân, xin hỏi cậu ấy có ở đây hay không?" Nghê Tâm Hải sững sờ nhìn chằm chằm gương mặt không nhiễm chút phấn son nào của đối phương, cố gắng tìm ra vết tích trang điểm hoặc phẫu thuật thẩm mỹ. Người đẹp như vậy thật sự tồn tại sao? Giản Nhã vốn định đi tới chào hỏi, nhưng khi thấy rõ dung mạo của đối phương thì lập tức mất tiếng. Tất Trạch Thái, Thạch Vĩnh Hạo, Lạc Cửu Nguyên đã vô thức đứng dậy, hai tay khép lại dán chặt bên hông, cứ hệt như binh sĩ đang chờ tướng quân kiểm duyệt. Thấy dáng vẻ làm dáng của bọn họ, Lâm Niệm Ân không khỏi lộ ra chút không vui, vội vàng đi tới giúp sư tỷ cầm vali, lạnh lùng nói: "Đây chính là sư tỷ của tôi, Lâm Niệm Từ." "A, Lâm đạo..." Nhìn gương mặt xinh đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông kia, Nghê Tâm Hải thật sự không thể nào nói ra được hai từ đạo trưởng, đúng lúc sửa lời: "Xin chào Lâm tiểu thư, mau vào trong đi." Giản Nhã yên lặng tránh qua nhường đường, nhóm Tất Trạch Thái khi đối diện chính diện với cô gái liền ngẩng đầu ưỡn ngực, lộ ra nụ cười soái nhất của mình. Vạn Thi Thư kéo kéo ống tay áo Tất Trạch Thái, nhắc nhở là điện thoại đang đổ chuông mà cậu nhóc cứ mãi chìm đắm trong xao động vì mỹ nhân. Vẻ đẹp của cô tinh khiết trong lành, cũng ôn nhu dịu dàng, hệt như mặt hồ long lanh gợn sóng. "Điện thoại của cậu đang kêu kìa." Lâm Niệm Từ đi tới gần, mỉm cười nhìn Tất Trạch Thái. Tất Trạch Thái si ngốc đối diện với đối phương, qua vài giây thì đầu óc mới chậm chạp tiếp thu được tin tức, sau đó gương mặt đỏ bừng cầm lấy điện thoại. Thấy cái tên xuất hiện trên màn hình thì theo bản năng liếc nhìn về phía Giản Nhã, mà Giản Nhã cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nói: "Nghe đi, nghe xem cô ta muốn nói gì." "Ah ah, vâng." Tất Trạch Thái nhận điện thoại, Phác Lệ Ngọc lo lắng nói: "Tiểu Thái, em mau qua đây đi, Phạn lão sư vẫn còn ở nhà chị chưa đi, mặt của em chỉ có cậu ấy chữa được thôi, em đừng có ngu ngốc làm trễ nãi bệnh tình nữa!" Điện thoại đang bật loa ngoài, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy lời Phác Lệ Ngọc, vì thế đều khinh thường bật cười khẽ. Nghe thấy tiếng ồn ào tựa hồ là tiếng cười ở đầu dây bên kia, tâm tình lo lắng của Phác Lệ Ngọc nháy mắt đóng băng lại, yên lặng một hồi lâu mới khô khốc mở miệng: "Tiểu Thái, em ở cùng với bọn họ à?" Tất Trạch Thái cảm thấy rất áy náy, luống cuống nói: "Dạ chị, vị đạo trưởng mà bọn em chờ đã tới rồi, cô ấy có thể trị hết cho bọn em." Tâm Phác Lệ Ngọc đã nguội lạnh hơn phân nửa. Bởi vì lo lắng và quan tâm nên cô mới vội vàng gọi điện cho Tất Trạch Thái, nhưng Tất Trạch Thái lại mở loa ngoài, để tất cả mọi người vây xem, làm như vậy thật sự quá thiếu tôn trọng, cũng biểu lộ cậu nhóc đã triệt để trở thành đồng minh của nhóm người kia. Cô sớm nên nghĩ tới mới phải, Tiểu Thái không phải đã theo Giản Nhã tham gia sự kiện, tiếp nhận phỏng vấn, phủ nhận tiên đoán của Phạn lão sư rồi sao? Cậu nhóc đã lựa chọn nương nhờ Giản Nhã. Nhưng cũng khó trách, Giản Nhã là siêu sao tuyến một, giao thiệp rộng tài nguyên nhiều, hiện giờ Tô Phong Khê sống chết không rõ, công ty giải trí mà Trương gia đầu tư vì cô ta cũng sắp sụp đổ, Tiểu Thái muốn tìm đường khác cũng không đáng trách. Phác Lệ Ngọc nhanh chóng nghĩ thông suốt, nhưng vẫn không nỡ triệt để từ bỏ người bạn này, không khỏi truy hỏi một câu: "Người nọ có đáng tin không?" Tất Trạch Thái đỏ bừng mặt liếc nhìn Lâm Niệm Từ, giọng nói cực kỳ chắc chắn: "Dạ, rất đáng tin, là
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.