[194] Linh Môi - Bí Mật Của Tô Phong Khê ***** Liên tục hai lần bị Phạn Già La xoắn nát trái tim, Tô Phong Khê vốn phải hấp hối rồi mới phải, thế nhưng nghe Phạn Già La nói muốn tới nhà mình lục soát, cô ta lại nhanh chóng khôi phục thể lực, sau đó nắm cây gậy, chậm rãi nhổ ra. Nếu không phải Hồ Văn Văn cùng Liêu Phương lo lắng chạy vào kiểm tra, nói không chừng cô ta đã bẻ cong song sắt mà lao ra ngoài rồi! "Mau mau mau, mau ấn cô ta xuống!" Một đám cảnh sát cuống quít chạy tới nhấn cây gậy đầu lâu kia. Đối mặt với quái vật đáng sợ như vậy, bọn họ không sợ sao? Đương nhiên là sợ, nhưng chỉ cần nghĩ tới dân chúng vô tội ở bên ngoài, có sợ tới cỡ nào thì bọn họ cũng phải bóp chết nguy hiểm. Tôn Chính Khí không ngừng động viên mọi người: "Cố chặn lại, đừng buông tay! Mạnh cục trưởng nói, đám quái vật này dựa vào hút sinh mệnh người bình thường để sống, một khi thả Tô Phong Khê ra ngoài cũng không biết sẽ hại chết bao nhiêu người nữa!" Nghe thấy lời này, mọi người đồng thời gầm lên một tiếng thật sự trấn áp được Tô Phong Khê có sức lực lớn như trâu như hổ. Cô ta giống như một con thằn lằn bị đóng đinh, vặn vẹo giãy giụa dưới đất, từ cái miệng tanh hôi phát ra tiếng tru chói tai. Tiếng tru này đã hấp dẫn cảnh sát của toàn cục chạy tới, ngay cả cục trưởng cũng siết chặt nắm tay kinh hoảng quan sát. "Không ổn, sức mạnh của cô ta càng lúc lại càng lớn! Chuyện gì thế này?" Liêu Phương thở dốc hô. "Lại tới thêm vài người nữa! Còng tay chân cô ta lại!" Cục trưởng lập tức ra lệnh, vì thế nhóm cảnh sát ở bên ngoài phòng giam cũng xông tới túm lấy tay Tô Phong Khê kéo lại một chỗ, sau đó cũng đeo gông vào chân cô ta. "Thêm một bộ nữa đi! Như vậy sợ không đủ!" Lúc này Tôn Chí Khí đã túa mồ hôi như mưa. Sức lực của cậu ta lớn hơn hẳn người bình thường, hơn nữa còn có một nhóm cảnh sát hỗ trợ, cho dù là trâu đực nổi điên cũng có thể đè nổi, nhưng Tô Phong Khê lại có bản lĩnh lắc bọn họ lảo đảo. Cô ta đang khôi phục, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, vì sao chứ? Liêu Phương phụ trách nhấn cây gậy, vì thế ánh mắt có thể nhìn rõ mặt Tô Phong Khê. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô nhìn thấy sợi dây chuyền hình cá đeo trên cổ Tô Phong Khê đang phát sáng, chớp lóe chớp lóe như một con đom đóm. Liêu Phương chăm chú quan sát, tia sáng kia biến mất, mặt dây chuyền vẫn là mặt dây chuyền, không có gì đặc biệt. Khoảnh khắc Liêu Phương sững sờ, sức mạnh của Tô Phong Khê lại tăng thêm mấy phần, đã có thể bắt đầu nhấc nửa người trên dậy, mọi người cùng nhau dốc sức đè ép cô ta lại. Cục trưởng nhìn cục diện nguy hiểm trùng trùng này mà túa mồ hôi lạnh, không thể không gọi điện cho Phạn Già La. "Sao? Cây gậy cũng không có tác dụng sao?" Phạn Già La nhíu mày hỏi. "Có chút tác dụng, thế nhưng tôi cảm thấy chẳng mấy chốc nữa sẽ vô dụng, sức lực của cô ta càng lúc càng lớn, chúng tôi có hơn hai mươi người cũng không đè nổi." "Được, tôi sẽ mau chóng quay lại." Phạn Già La vội vàng cúp điện thoại. Nhóm người dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới khu nhà ở Tây Phượng Sơn của Tô Phong Khê, cẩn thận lục soát. Từ bên ngoài nhìn vào tựa hồ là cô gái thành thị, nhưng vật trang trí trong nhà lại nồng đậm mùi cổ xưa, gia cụ phần lớn là gỗ lim, màu sắc lịch sự tao nhã;
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.