[189] Linh Môi - Sẽ có Đứa Ngốc Yêu Bạn **** Hành lang khách sạn được trải bằng những tấm thảm pha lẫn màu đỏ, màu xám và màu xanh lam, bước lên không phát ra tiếng vang, giống như chân không chạm đất, mà trái tim Lưu Chiêu lại không ngừng rơi xuống, mấy lần há miệng nhưng lại luống cuống ngậm lại. Nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của Đổng Tần, nhìn cô một mạch đi thẳng tới trước, không hề quay đầu lại, cổ họng anh không khỏi khô khốc. Rốt cuộc khi đi tới chỗ thang máy, Lưu Chiêu không thể không lên tiếng, bởi vì nếu không giữ lại, người này sẽ rời đi mất. "Bây giờ tôi có thể dùng thân phận Từ Vĩ Diêu ra mắt rồi đúng không?" Anh khô khốc hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm tín hiệu trên thang máy, sợ nó tới quá nhanh. "Đương nhiên rồi, bây giờ anh chính là người trong sạch." Hai mắt Đổng Tần cũng nhìn chằm chằm đèn tín hiệu, tâm tình ẩn giấu trong con ngươi lại hoàn toàn trái ngược với Lưu Chiêu, cô hi vọng thang máy tới nhanh một chút, để mình sớm rời đi. "Kịch bản mà lần trước chị đã nói..." Lưu Chiêu dẫn dắt đề tài. Đổng Tần lập tức lấy danh thiếp trong túi xách ra, giải thích: "Đây là một người bạn của tôi, cũng là người đại diện có tiếng trong giới, rất giỏi nâng đỡ nghệ sĩ. Tôi đã nói với anh ta về anh, đương nhiên tôi sẽ không tiết lộ thân phận thật sự của anh, vì thế anh không cần phải lo lắng. Anh ta cảm thấy rất hứng thú với anh, đồng ý dẫn dắt anh, nếu anh còn muốn tiếp tục quay phim thì có thể tìm tới anh ta, tài nguyên của anh ta cũng không hề thua kém tôi." Lưu Chiêu không dám nhận lấy tờ danh thiếp rất đẹp này, chỉ lo sợ bất an hỏi: "Vì sao chứ? Chị không dẫn dắt tôi nữa sao? Không phải chị đã nói sẽ cùng tôi bắt đầu lại từ đầu sao?" 1 "Tôi hối hận." Kiên trì hơn chục năm qua, Đổng Tần rốt cuộc cũng có thể bình tâm nói ra ba chữ này. Cô nhét tấm danh thiếp vào túi áo Lưu Chiêu, giọng nói đầy nghiêm nghị: "Lưu Chiêu, tôi hối hận, tôi sẽ không cùng anh bắt đầu lại từ đầu, cuộc đời của tôi đã mất đi mười lăm năm, tôi không thể lãng phí thêm mười lăm năm nữa." 7 Lưu Chiêu nắm chặt tay Đổng Tần, giọng nói nức nở: "Sao chị lại nói vậy? Sao chị biết bồi tôi chính là lãng phí chứ?" "Bởi vì ngay cả thân phận của mình anh cũng có thể từ bỏ." Đổng Tần không giãy giụa, chỉ dùng một câu nói đã có thể làm Lưu Chiêu mất đi toàn bộ sức lực. Anh mở to mắt, kinh ngạc nhìn đối phương, năm ngón tay giống như kiềm sắt từng chút buông lỏng. 2 Đổng Tần cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy cổ tay mảnh khảnh của mình lộ rõ năm vệt dấu ấn trắng hếu, xung quanh lại ẩn ẩn đỏ lên, còn có chút đau đớn. Trong mắt cô lóe lên lệ quang nhưng giọng nói lại càng lạnh lùng hơn: "Lưu Chiêu, một người mà ngay cả thân phận của mình cũng không giữ được, anh còn có thể giữ được cái gì? Anh không có năng lực sao? Anh không thắng kiện sao? Anh bị ép vào đường cùng nên không thể không từ bỏ sao? Không, đều không phải, chỉ đơn thuần là anh quá nhu nhược, quá vô năng, quá nhát gan! Ngay cả chính mình muốn cái gì mà anh cũng không biết!" 6 Đổng Tần kéo lại chiếc túi xách sắp tuột khỏi đầu vai, cười khổ nói: "Tôi mệt rồi, không còn sức lực cùng anh quay mòng mòng như một con ruồi không đầu nữa. Cứ phải che chắn trước mặt chiến đấu vì anh, lại còn phải đề phòng anh đâm một dao đánh lén, tôi thật sự không thể chịu nổi." 1 Đổng Tần tiến tới hai bước, ôm lấy thân thể đã lạnh như băng của người đàn ông, ôn nhu tạm biệt: "Lưu Chiêu, tạm biệt, tôi hi vọng anh sẽ thuận lợi trong mọi việc." "Không, đừng, tôi chưa từng muốn tổn thương chị." Tiếng nói giống như vỡ vụn của Lưu Chiêu vang lên bên tai Đổng Tần, đôi tay run rẩy cố gắng muốn ôm lấy cô nhưng lại bị cô nhẹ nhàng đẩy ra. 4 Thang máy sớm đã tới, lúc này Tống Duệ đang ấn nút giữ cửa, im lặng chờ đợi. Đổng Tần mỉm cười áy náy với anh, sau đó vội vàng bước vào. Lưu Chiêu muốn đuổi theo nhưng đôi chân vì quá sợ hãi mà đông cứng ở tại chỗ, chỉ có thể đưa tay, đỏ vành mắt thê lương nhìn gương mặt lạnh lùng của người phụ nữ trẻ. Trước khi buông nút ấn, Tống Duệ bình thản nói: "Lưu tiên sinh, anh biết một con người không thể mất đi thứ gì nhất không?" "Là thứ gì?" Lưu Chiêu rốt cuộc cũng nhấc chân đuổi theo nhưng cửa thang máy đã đóng lại ngay trước mũi chân anh, tiếng thở dài yếu ớt của Tống Duệ từ khe hở vọng ra: "Là chính mình a Lưu tiên sinh. Mất đi cái gì cũng không thể mất đi chính mình." Sớm đã mất đi chính mình, chỉ có thể dùng thân phận và cái tên của người khác để sống tiếp, Lưu Chiêu rốt cuộc ngã nhào xuống đất, ôm đầu khóc rống. Thẳng đến lúc này anh mới nhớ ra, lúc mình bị giam ở trại tạm giam, mình đã thề rằng lần này sẽ cùng Đổng Tần chiến đấu, sẽ không buông tay ra nữa. Nhưng lại một lần nữa anh lỡ lời, đích thân anh đã bóp tắt ngọn lửa hi vọng cuối cùng trong lòng Đổng Tần, hành vi vứt bỏ nửa đường này khác nào cắm một dao sau lưng cô ấy đâu chứ? Thì ra cảm giác bị người ta vứt bỏ là như vậy, thì ra cảm giác nhìn người mình yêu nhất rời đi đau tới thấu tim gan như vậy. Lúc anh từ chối lời thổ lộ của Đổng Tần, lúc anh cùng người phụ nữ khác tiến vào thánh đường hôn nhân, tâm tình của cô là như vậy sao? Giống như trái tim bị moi sống, chỉ chừa lại một cái lỗ hổng máu thịt be bét, chạm nhẹ một cái liền sống không bằng chết! Lần này, ngay cả ba từ 'tôi xin lỗi' Lưu Chiêu cũng không thể nói ra, nếu như xin lỗi có thể cứu vãn, anh tình nguyện viết nó một vạn lần. Khóc một hồi lâu anh mới gắng gượng đỡ tường đứng dậy, bắt đầu đảo quanh trong hành lang mà không tìm được đường về phòng, cảnh tượng tựa hồ trùng điệp với n
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.